10
Diệp Sơ kéo cậu ấy lại giới thiệu với tôi: “Em trai tớ, Lâm Chi Chu, nhiếp ảnh gia hôm nay. Cậu đừng khách sáo, có gì cứ thẳng. Nếu nó cậu mệt, với tớ.”
Chị thợ trang điểm bên cạnh lấy tay che miệng , Diệp Sơ không hề nhận ra trong lời mình có gì mập mờ.
Ngược lại, Lâm Chi Chu đỏ mặt, liếc tôi rồi vội vàng né ánh mắt, ngượng ngùng , ngăn chị mình lại.
Tôi phát hiện, lúc cậu ấy sẽ lộ răng khểnh.
Lâm Chi Chu trông có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, ảnh cậu ấy chụp lại vượt xa những cùng khóa ngành nhiếp ảnh ở trường tôi, hơn nữa phong cách lại không giống ai.
Thông thường, nhiếp ảnh gia sẽ dùng cách cổ vũ để viên người mẫu, rất nhiệt hướng dẫn nhiều hơn, nghiêng đầu thế nào, tạo dáng ra sao.
Tôi rất sợ kiểu khích lệ đó, vì nó tạo ra áp lực khiến tôi thấy mình không xứng đáng với kỳ vọng của người khác.
Chung Sơn từng có thời gian đam mê nhiếp ảnh. Tôi nhờ chụp vài bức ảnh đời thường để dự thi. Anh chụp vài tấm rồi vứt máy xuống, với tôi: “Cậu có biết chụp ảnh không ? Ai lại tạo dáng cứng đơ như thế?”
Cuối cùng tôi phải chọn một bức trong đống ảnh hỏng ấy để in ra dán vào hồ sơ.
Kết quả đúng như dự đoán, tôi bị loại.
Nhưng Lâm Chi Chu thì lại để tôi tự do hoàn toàn.
Thật sự là tự do.
Tôi muốn tạo dáng thế nào, cậu ấy không can thiệp.
Tôi để mặt ra sao, cậu ấy cũng không hỏi.
Cậu ấy chỉ bảo tôi hãy tưởng tượng ra một khung cảnh khiến mình thấy thoải mái nhất, hoặc đơn giản là cứ giữ biểu cảm hiện tại.
Chỉ khi tôi bắt đầu hoảng và lưỡng lự, cậu ấy mới từ sau ống kính ló đầu ra tôi, đôi mắt cún con dịu dàng nở nụ .
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ đến chó Samoyed mình từng nuôi hồi nhỏ, rồi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
11
Chụp xong, Diệp Sơ bắt đầu đuổi người.
[ – .]
Lâm Chi Chu rên rỉ: “Chị à, g.i.ế.c lừa cũng phải cho nó uống ngụm nước chứ.”
Rồi quay sang tôi, lộ răng khểnh, đôi mắt cún như có sao lấp lánh: “Chị ơi, chụp cho chị cả buổi chiều rồi, không mời gì em uống à?”
Diệp Sơ vỗ đầu cậu ấy: “Quan Quan chỉ hơn em mấy tháng thôi mà em cũng dám gọi là chị à!”
Tôi giọt mồ hôi trên thái dương cậu ấy, bỗng thấy có lỗi như đang lợi dụng trẻ con miễn phí, nên vội gọi một cốc trà sữa.
Trước khi rời đi, Diệp Sơ và chị trang điểm đang mải mê bàn bạc ảnh chụp, chẳng để ý đến chúng tôi, Lâm Chi Chu chợt ghé sát tai tôi, nhỏ: “Quan Quan gọi món mình thích nhất – xoài sương sáo. Vui quá đi. Cảm ơn Quan Quan.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi suýt thì sặc trà sữa, vội vàng lùi lại một bước, xua tay bảo không cần, mặt thì đỏ bừng.
12
Ban đầu tôi tưởng Lâm Chi Chu chỉ là bị kéo đi tạm thời, ai ngờ sau đó buổi chụp nào cũng là cậu ấy.
Tôi hỏi sao lần nào cũng thấy cậu ấy, không phải còn phải đi học sao. Cậu ấy kiểu thiên thần như Samoyed, tôi : “Chỗ chị Sơ có thêm thu nhập.”
Như thể rất hài lòng với công việc part-time này.
Tôi thấy khó hiểu, rõ ràng Diệp Sơ không trả cậu ấy đồng nào, thì cậu ấy kiếm gì chứ?
Về sau tôi phát hiện, Lâm Chi Chu công việc này không chỉ không có tiền, mà còn phải bỏ tiền túi.
Mỗi lần đến, cậu ấy đều mang theo đủ loại đồ ăn vặt, và lần nào cũng có món tôi thích.
Một lần đang nghỉ giữa buổi chụp, hai đứa tôi trốn lên sân thượng hóng mát. Tôi ăn một miếng xôi gà, nóng quá nên không nhịn phải há miệng thổi.
Lâm Chi Chu bỗng đưa tay ra lau hạt nếp dính nơi khóe miệng tôi, rồi thu khăn giấy về, trêu: “Quan Quan giống trẻ con quá.”
Tôi hơi đỏ mặt, giả vờ tức giận: “Tôi lớn hơn cậu đấy nhé!”
Lâm Chi Chu vừa gật đầu vừa gỡ lá sen bọc xôi gà cho tôi, gật lấy gật để mà không hề để tâm: “Được rồi rồi, Quan Quan là chị.”
Sau đó thổi thổi, đưa miếng xôi gà đến sát miệng tôi: “Thế thì chị Quan Quan đừng tự mình bỏng nữa nha?”
Tôi vội gắp lấy miếng xôi gà. Cậu em này, quá biết cách rồi.
Bạn thấy sao?