Tôi siết chặt mảnh vải, ép bản thân phải thẳng lưng, rồi : “Xin lỗi, tôi phải lễ phục cho đàn chị nên thực sự không có thời gian.”
Chung Sơn nghe liền ngạc nhiên ngẩng đầu tôi.
Chắc chắn cảm giác này với là xa lạ.
Theo thói quen trước giờ, đây chỉ là chuyện nhỏ không bao giờ để tâm.
Giống như bao lần bảo tôi đặt khách sạn, đặt sân cho và — một câu, tôi thì bận rộn lo liệu hết.
Quá trình đó, chưa từng hỏi han.
Nhưng đây là lần đầu tiên, với một “chuyện nhỏ”, tôi không còn chiều theo ý .
5
Đêm chào tân sinh viên cuối cùng vẫn xảy ra sự cố.
Sát giờ bắt đầu, chiếc váy dạ hội tôi thiết kế cho đàn chị lại biến mất.
Rõ ràng trước khi mở màn tôi đã mang nó đến cất trong tủ backstage. Tủ dùng chung, không có khóa.
Nhưng ai lại lấy một chiếc váy dạ hội chứ?
Khi hoa khôi bước ra hát bài mở màn, tôi đã có câu trả lời.
Chiếc váy mà tôi thức ba đêm liền để hoàn thành, đang nằm trên người ta.
Chiếc váy đuôi cá đính ngọc trai tôn lên vóc dáng mềm mại uyển chuyển của ta, ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào, như thể nàng tiên cá đang cất giọng hát.
Tôi đã thấy dưới khán đài có nam sinh huýt sáo.
Đàn chị tức tối tìm đến tôi, tôi đang định giải thích thì hoa khôi từ sân khấu bước xuống hậu trường, vừa thấy tôi liền nhào tới, nắm lấy tay tôi : “Quan Quan, cảm ơn cậu đã váy cho mình, thật sự quá đẹp, tối nay chương trình thành công như đều là nhờ công của cậu.”
Đàn chị liếc ta, rồi lại quay sang tôi, ánh mắt như đang chờ tôi đưa ra lời giải thích.
Tôi cúi đầu : “Không phải tôi. Tôi không thiết kế váy cho ấy, chiếc váy này là tôi cho đàn chị.”
Hoa khôi lập tức buông tay tôi ra, “Quan Quan, cậu gì thế? Rõ ràng cậu đã đồng ý cho mình mà.”
Bạn thân của ta cũng phụ họa, “Đúng đó, lúc ở lớp chúng tôi đều nghe thấy mà.”
Đúng lúc đó, Chung Sơn bước vào hậu trường, chắc là đến đón hoa khôi ra khán đài. Hoa khôi liền nắm lấy cánh tay ta, hỏi: “Hôm đó trong lớp Quan Quan đồng ý giúp em thiết kế váy, cũng nghe thấy đúng không?”
Chung Sơn liếc đàn chị đang tức giận, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Tôi cắn môi , mong lên tiếng giúp tôi, chỉ một câu thôi, một câu sự thật là đủ.
[ – .]
Anh cúi đầu xuống, : “Anh không biết.”
Tôi buông răng khỏi môi.
Quả nhiên.
Anh hiểu rõ, biết rất rõ, đây là đòn phủ đầu cố ý của hoa khôi dành cho tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Một “ em tốt” khác giới bên cạnh trai suốt mười mấy năm, ai mà chẳng thấy gai mắt.
Dù ai vào cũng biết chẳng có chút cảm gì với tôi.
Nhưng thích ấy, nên bao dung cho sự “tùy hứng” của ấy.
Muốn bao dung ấy, thì phải hy sinh tôi.
6
Sau đêm chào tân sinh viên, nhóm của Chung Sơn tổ chức ăn mừng cho hoa khôi, cũng rủ tôi đi theo.
Trên bàn tiệc, Chung Sơn không hề tôi. Tôi cố chằm chằm vào , lại tránh ánh mắt tôi.
Nhưng khi mấy người đó định ép tôi uống rượu, đưa tay ra chắn trước mặt tôi, lạnh lùng : “Cô ấy đau dạ dày, không uống .”
Đám ngẩn ra, rồi lại cợt cho qua chuyện.
Tôi thấy ánh mắt hoa khôi đang lạnh lùng chằm chằm vào tôi.
Tôi giữ vẻ mặt bình thản, trong lòng dậy lên vô số cảm rối bời.
Chính là như , mỗi lần tôi muốn rời xa , lại lặng lẽ bày ra chút “quan tâm kiểu bè” không lời.
Và tôi, như kẻ lạc giữa sa mạc khát khô, chỉ cần thấy một đốm xanh xa tít tắp phía trước, cũng sẵn sàng tiếp tục bước đi không do dự.
Nhưng ốc đảo đó, cuối cùng chỉ là ảo ảnh.
Mười mấy năm rồi, cuối cùng tôi cũng đủ tỉnh táo để nhận ra sự thật này.
7
Tôi bắt đầu cố giảm tần suất trả lời tin nhắn của Chung Sơn, khi tìm tôi vì việc gì, tôi cũng không còn lập tức có mặt như trước, mà lấy lý do bận bài vở, bận hoạt để thoái thác.
Có lẽ cũng nhận ra, hoặc là thấy phiền, tóm lại cũng dần dần chẳng còn liên lạc với tôi nhiều nữa.
Nhưng tôi lại bắt đầu có triệu chứng cai nghiện nặng nề. Tôi ăn không ngon, đôi khi mất ngủ.
Bạn thấy sao?