Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì điện thoại của hoa khôi đột nhiên đổ chuông.
Cô ấy nghe máy, khuôn mặt đầy ngọt ngào, giọng nũng nịu mang theo sự dịu dàng đặc trưng của con miền Nam.
Tôi nhận ra người ở đầu dây bên kia là Chung Sơn.
Như thể vừa lén nghe một bí mật, tôi hoảng loạn lục tìm đồ, giả vờ lấy quần áo đi giặt rồi vội vàng bước ra khỏi phòng.
Ngay khi tôi đóng cửa lại, tôi nghe thấy giọng từ điện thoại bên kia — giọng của Chung Sơn, trầm vẫn trong, vì qua điện thoại nên lại càng quyến rũ — một chất giọng gợi cảm đặc trưng của tuổi trẻ.
Anh : “Dắt em đi ăn cơm nhé?”
Nói xong còn khẽ . Tôi sững người đứng ngoài cửa.
Tôi chưa từng nghe dùng giọng điệu đó với mình.
Những trước đây của , hoặc giống như tôi, lo trước lo sau, luôn để ý đến cảm của ;
Hoặc là kiểu công chúa, cuối cùng cũng cãi nhau đến mức tan rã.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu rất rõ: nghiêm túc rồi.
“Tình cảm này là thật, Quan Khưu.” – tôi tự với chính mình.
Một cơn co rút bất ngờ truyền đến nơi lồng ngực, như bị điện giật, cơn đau quặn thắt lan khắp n.g.ự.c tôi.
Tôi ngồi thụp xuống, vùi đầu vào đầu gối.
Bao nhiêu năm qua, không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ .
Trước khi biến thành kẻ “sát ” như bây giờ, có một mùa hè, từng lần đầu thích một — là mối đơn phương.
Anh âm thầm để loại đồ uống thích vào ngăn bàn của ấy, mang theo bữa sáng cho .
Sợ đồ ăn nguội nên còn bọc trong áo giữ ấm. Tất cả những điều đó, trước đây tôi đều từng cho .
Lần đầu tiên tôi tự nhủ: “Buông bỏ đi.”
Nhưng tôi không thể. Từ cái ngày kéo tôi ra khỏi nhà vệ sinh năm tôi chín tuổi, việc , quan tâm đã trở thành phản xạ bản năng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh giống như thứ thuốc mà tôi đã phụ thuộc hơn mười năm. Cai thuốc này… quá đau đớn. Tôi không thể cai .
Thế mà, tên Diệp Sơ ấy cuối cùng vẫn từ chối .
Cô bước thẳng tới, đặt đồ tặng lên bàn, với : “Vô cớ tốt với người khác sẽ khiến mình đánh mất chính mình. Mong tự lo liệu.”
Khi ấy câu đó, ánh mắt lại hướng về phía tôi.
3
[ – .]
Khi tôi trở lại ký túc xá, hoa khôi đang trang điểm.
Từ gương, ấy thấy tôi rồi mỉm . Tôi có chút lúng túng, cũng gật đầu chào ấy.
Những trước đây của Chung Sơn, thái độ với tôi chỉ có hai loại — hoặc là lơ, hoặc là thù địch.
Lần đầu tiên thấy một thái độ thân thiện như , tôi chưa kịp thích nghi.
Nhưng ít ra tôi không cần phải cuộn tròn như ốc sên nữa để giảm sự hiện diện của mình.
Tôi hy vọng sau này có thể sống hòa hợp với ấy, tôi nghĩ .
Hoa khôi bắt đầu buộc tóc, tôi liếc thấy buộc kiểu tóc thành búi cao.
Càng tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Giống ai đó.
Là ai nhỉ?
Tôi chợt nhớ ra — kiểu tóc buộc đó rất giống Diệp Sơ của năm xưa.
Tôi bất giác muốn bật .
Thì ra, không chỉ có tôi là người theo đuổi vô vọng suốt mười mấy năm.
4
Tôi, hoa khôi và Chung Sơn cùng học một lớp — lớp Thiết kế Thời trang 01.
Một đàn chị trong Hội Sinh viên thấy bài tập thiết kế trước đây của tôi, nên nhờ tôi thiết kế trang phục cho MC đêm chào tân sinh viên.
Trong giờ học, khi tôi đang vẽ bản thiết kế thì hoa khôi tiến lại gần.
Cô ấy bản vẽ của tôi, ngọt ngào : “Đẹp quá Quan Quan ơi, là cậu tự thiết kế đấy à?”
Tôi không đáp, chỉ gật đầu coi như trả lời ấy.
Cô ấy chạm nhẹ vào vải, rồi đột nhiên nở nụ dễ thương: “Quan Quan cũng giúp mình một bộ lễ phục không? Mình đang lo lắng vì không tìm trang phục cho tiết mục trong đêm chào tân sinh viên. Không cần quá phức tạp đâu, cậu giỏi thế, chắc chắn sẽ nhanh thôi mà!”
Chung Sơn nghe thấy giọng ấy, liếc mắt sang.
Hoa khôi liền khoác tay , nũng: “Anh Sơn cũng muốn thấy em mặc lễ phục đúng không?”
Miệng thì với , ánh mắt lại liếc về phía tôi.
Chung Sơn lại cúi đầu bản vẽ của mình, hờ hững với tôi: “Lúc nào rảnh thì giúp ấy nhé.”
Bạn thấy sao?