Câu ấy hướng đến , ánh mắt lại Quan Quan.
Thực ra Quan Quan không biết, còn để lại mảnh giấy ghi hai chữ: Rác rưởi.
Bị Diệp Sơ “sỉ nhục” như thế, trút nỗi hận vào những cuộc chóng vánh.
Từ đó, đương với chỉ là bắt đầu rồi chia tay.
Anh biết các thích mình vì điều gì — chẳng qua là vì khuôn mặt.
Tình cảm? Cũng chỉ đến thế.
Chỉ có Quan Quan, là người duy nhất không rời bỏ .
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi buổi tiệc tốt nghiệp, bè trêu giới thiệu trai cho Quan Quan, phản ứng đầu tiên của là bực.
Nhưng lời ra, vẫn giống hệt lúc nhỏ, theo phản xạ, phủ nhận, rồi tổn thương.
Nói xong, đã hối hận.
Nhìn ngồi trong bóng tối nơi góc phòng, im lặng như bao lần trước.
Anh không biết phải sao, chỉ đành tiếp tục uống với bè.
Nhiều năm sau, lại mơ về khoảnh khắc đó — khuôn mặt mờ nhạt của Quan Quan trong bóng tối và choàng tỉnh giữa đêm.
Anh nhận ra, có lẽ chính khoảnh khắc đó, đã vĩnh viễn mất .
Dù là một người từ nhỏ lớn lên cùng , hay là từng dùng cả tuổi thanh xuân để .
Âm báo hạ cánh vang lên, Chung Sơn bừng tỉnh khỏi hồi ức.
Rời quê ba năm, cuối cùng cũng quay về.
Sau buổi gặp mặt với nhà đầu tư, người quản lý quen biết riêng đưa một tấm vé triển lãm nhiếp ảnh, khuyên nên đi xem, vì nghệ sĩ ảnh tên Hành Chu này là một ngôi sao mới nổi ý vài năm gần đây.
Cuối tuần hôm sau, Chung Sơn xe đến triển lãm.
Anh không ngờ, mình sẽ gặp lại Quan Quan theo cách đó.
Ba năm không gặp, Quan Quan như đóa hoa nở rộ trong ánh sáng, lấp lánh rực rỡ.
Trên sân khấu, mặc váy đen đơn giản, đeo vòng cổ và bông tai ngọc trai bạch kim, mang khí chất lạnh lùng mà quyến rũ.
Cô đã trưởng thành.
Chung Sơn không kìm run tay, định bước lên.
Anh muốn gì với ?
Đã lâu không gặp.
Em sống tốt không?
[ – .]
Anh nhớ em.
Mình có thể bắt đầu lại không?
Hàng vạn ý nghĩ bỗng dừng lại khi thấy có người nắm tay .
Lâm Chi Chu.
Anh mở tấm vé trong tay, mới hiểu ra — Hành Chu chính là Lâm Chi Chu.
Trên sân khấu, Lâm Chi Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y trái của Quan Quân, mười ngón đan nhau.
Tay còn lại cầm micro, với khán giả:
“Nhiều năm trước, tôi từng gặp một cũng không hẳn là gặp, vì tôi chỉ thấy ảnh của ấy.
“Khi đó tôi mới vào nghề, kỹ thuật kém cỏi, luôn hoài nghi mình có thể theo đuổi con đường này không. Nhưng khi thấy bức ảnh ấy, tôi bỗng như thần cảm hứng chiếu rọi. Tấm ảnh rất đơn giản, tôi lại cảm thấy như mình sắp bước vào một câu chuyện.
“Từ đó, tôi xác định con đường của mình là kể lại câu chuyện của mỗi con người.
“Cô truyền cảm hứng cho tôi, chính là sáu năm nay của tôi — Quan Quan. Và hôm nay, tôi còn muốn một việc nữa.”
Nói rồi, quay người về phía , quỳ một gối, lấy ra chiếc hộp nhẫn từ n.g.ự.c áo.
Cả khán phòng vỡ òa.
Các phóng viên quay hình buổi lễ lập tức hướng ống kính về phía cặp đôi chính.
Chung Sơn lại thấy tai ù đi, không nghe rõ họ gì, Quan Quan rơi nước mắt lao vào vòng tay Lâm Chi Chu đã lên tất cả.
Anh không nhớ nổi mình rời khỏi đó thế nào.
Lúc định thần lại, đã đứng trước cổng triển lãm, n.g.ự.c đau thắt như bị điện giật.
Chung Sơn ngồi xổm xuống, vùi đầu giữa hai gối.
Anh nhớ hồi nhỏ mẹ từng :
Cả đời con người đi tìm một nửa của mình, như bước vào cánh đồng lúa, hy vọng tìm thấy bông lúa đẹp nhất.
Nhưng chẳng ai biết đâu mới là bông thuộc về mình.
Có người nghĩ phía trước còn nhiều, nên vứt đi bông vừa hái.
Có người nghĩ sẽ chẳng có hy vọng nữa, nên hái đại một bông rồi rời đi.
Và cuối cùng đã hiểu, từng số phận ưu ái, trao cho điều quý giá nhất ngay từ khi bước vào cánh đồng.
Nhưng quá ngây thơ, quá ngu ngốc, đã giẫm nát trái tim chân thành mà trao trọn.
(Hết)
Bạn thấy sao?