Xấu Thì Không Được [...] – Chương 13

13 - Ngoại truyện 2: Truy đuổi điều không thể

Ngoại truyện 2: Truy đuổi điều không thể

Trong phòng tư vấn tâm lý, chuyên viên hỏi : “Cảm vừa , dường như là một sự tiếc nuối và hối hận rất lớn. Anh có thể cho tôi biết điều khiến hối tiếc nhất cho đến hiện tại là gì không?”

Máy bay cất cánh, tai ù đi trong chốc lát, rồi dần ổn định.

Chung Sơn mở tấm chắn cửa sổ, thấy mặt trời rực rỡ trên biển mây.

Anh nghĩ, tiếc nuối sao?

Cuộc đời , điều khiến hối tiếc không phải một việc, mà là một người, một quãng thời gian.

Lần đầu gặp Quan Quan, chỉ là một đứa trẻ ngỗ nghịch không biết sợ trời cao đất dày.

Trẻ con mà từng gặp đều nhỏ bé, nhất là con , mặc váy xinh xắn, vây quanh như mấy chim họa mi ông nội nuôi.

Quan Quân thì cao hơn cả một cái đầu, lần đầu thấy , có cảm giác như gặp phải sinh vật lạ.

Nhưng chỉ có là không bao giờ rời bỏ .

Trẻ con ý nhanh, chán cũng nhanh, hôm nay cậu có đồ chơi mới thì chơi với cậu, mai cậu kia có bim bim thì cả đám vây lấy.

Nhà họ Chung quản giáo rất nghiêm, Chung Sơn chẳng có mấy món lạ để chia sẻ với ai. Mọi người khen đẹp trai, cũng không ai bám riết lấy .

Chỉ có Quan Quan, mỗi lần buồn là lại khệ nệ bê đồ chơi đến cho , chìa tay ra giống như lúc đưa kẹo mút vị đào lần đầu tiên.

: “Không sao đâu, tớ cho cậu mượn đồ chơi, mình cùng chơi nhé.”

Tuổi thơ trôi qua vội vã.

Tuổi dậy thì như làn gió xuân bồn chồn, thấy mấy nữ cùng khối hay trốn ở xa ngắm mình, thì thầm với nhau, không dám đến gần, thậm chí còn có cả đàn chị lớp trên chờ sẵn ở sân bóng rổ để quen.

Có lẽ vì tâng bốc nên lòng tự tôn của thỏa mãn, nghe mấy đứa trêu chọc, chẳng thèm rõ mặt đàn chị đã thản nhiên đáp: “Được thôi.”

Khóe mắt thấy Quan Quan đứng bên cầm khăn và nước, sững người, không biết sao, lại sợ ánh mắt của lúc ấy, vội vã nhận nước, khoác vai đàn chị rời đi.

Hai tuần sau, và đàn chị chia tay.

Tan học xong, vẫn đi về nhà cùng Quan Quan, vẫn cùng đi qua công viên, chia nhau ăn vặt mua ở vỉa hè.

Nhưng có gì đó đã dần thay đổi.

Anh không còn có thể vô tư khoác vai , “Bạn tốt, mời tôi cây kem nhé”, rồi chờ vừa giả vờ ghét bỏ vừa nhanh chóng chạy đi mua đúng vị thích.

Khi phát hiện cậu lớp bên cứ đứng chờ Quan Quan ở công viên, thấy cực kỳ khó chịu.

[ – .]

Sau khi đánh cậu ta, lại bối rối, chiếc xích đu đung đưa trong gió chiều, tự hỏi: Tại sao mình lại ?

Bạn bè hỏi : “A Sơn, chẳng lẽ mày thích Quan Quan?”

Anh bật dậy, lớn tiếng: “Cô ấy là tốt của tao! Mày vớ vẩn cái gì?”

Ngẩng đầu, thấy Quan Quan ngoài cửa sổ đang mang vở đến cho .

, nụ không chạm đến đáy mắt, rồi đặt vở xuống bậu cửa sổ, lặng lẽ rời đi.

Từ hôm đó, họ không còn đi học cùng nhau.

Trong những năm tháng bồng bột và nông nổi đó, đôi khi cũng tưởng tượng về một nửa tương lai của mình.

Có lẽ sẽ giống bè, xinh xắn, da trắng, hoặc dễ thương, hoặc trong sáng, kiểu mẫu giống mấy minh tinh đang nổi.

Mỗi khi như , trong đầu lại hiện lên hình ảnh một người.

Rồi lại tự lắc đầu xua đi.

Cô là từ bé đến lớn của , là người quan trọng nhất.

Phải, chỉ là thôi.

Giữa mớ cảm m.ô.n.g lung đó, gặp Diệp Sơ.

Diệp Sơ có khuôn mặt chuẩn nữ thần, hiếm khi mỉm với ai.

Đám con trai thi nhau tỏ , tặng quà, đều chẳng thèm phản hồi, cứ gom hết lại rồi ném vào thùng rác.

Ai đó châm chọc, kiêu căng gì chứ, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến các người?”

Hôm đó, Chung Sơn đi ngang lớp họ, thấy bình thản ngồi xuống sau khi câu đó.

Anh thấy giống Quan Quan ở vài góc độ nào đó.

Nhưng cũng rất khác. Khác biệt với tất cả mọi người.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Lần đầu tiên trong đời, muốn theo đuổi một ai đó.

Rồi thất bại. Không, phải là thất bại thảm .

Nhưng lần này Diệp Sơ không ném món quà vào thùng rác, mà trả lại .

: “Tốt với một người không có lý do sẽ khiến bản thân đánh mất chính mình. Anh tự lo lấy đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...