Tôi cuối cùng cũng biết thời gian qua đã đi đâu.
“Quan Quan, hồi cấp ba cậu từng nơi muốn đến nhất là Shangri-La, muốn có một chuỗi thiên châu nhân do hai người tự .”
“Tôi biết giờ mà rủ cậu đi thì chắc chắn cậu không đồng ý, nên tôi đi trước, mang thiên châu về cho cậu. Còn có cả đồ ăn vặt vùng Tây Tạng, tôi nhớ cậu từng thích khi có mang về.”
Tôi ngăn lục túi tìm đồ.
Thật ra, lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra những năm qua, tôi không phải hoàn toàn không để lại dấu ấn gì với Chung Sơn.
Những hành tốt bụng dành cho người khác bây giờ, đều là những điều tôi từng cho trước kia.
Lúc ấy tôi còn tưởng đó là tính cách , nên mới lạnh nhạt với tôi, không đáp lại lòng tốt của tôi.
Giờ nghĩ lại, không phải không biết cách, mà là khi đó không muốn.
Giờ thì đã muốn rồi.
Nhưng tôi thì không cần nữa.
“Chung Sơn, bỏ cuộc đi.” Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi với .
Giống như năm đó tôi từng tự với chính mình .
18
Tôi đã đánh giá thấp sự cố chấp của Chung Sơn.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị mẹ lôi ra khỏi chăn.
Chung Sơn đến nhà tôi, còn mang theo một đống đặc sản Tây Tạng.
Bố mẹ tôi có phần ngạc nhiên, vì trong ấn tượng của họ, Chung Sơn luôn là cậu thiếu niên lạnh lùng, ngạo mạn, không dễ gần.
Chú Chung và dì Triệu cũng đến, có một đứa trẻ hàng xóm tổ chức tiệc mừng vào đại học, hai nhà lớn chuẩn bị đi chung.
Tôi lười gội đầu, để đầu bù tóc rối ngồi vào bàn tiệc, chán nản người lớn chuyện trò vui vẻ.
Chung Sơn ngồi đối diện cứ tôi chằm chằm.
Trong bữa tiệc, bố mẹ tôi và dì Chung bắt đầu nhắc chuyện khi còn nhỏ, dì Triệu lau nước mắt , : “Lúc đó đáng biết bao, hai đứa cãi nhau xong lại dính lấy nhau như keo. Tôi còn từng nghĩ muốn cho Quan Quan con dâu nhà này nữa.”
Bố mẹ tôi rộ lên.
Chung Sơn ngồi thẳng người.
[ – .]
Tôi thì gượng, lúng túng.
Khi về đến nhà, dưới lầu lại có một vị khách không mời mà đến.
Lâm Chi Chu lộ ra nụ thiên thần quen thuộc, vẫy tay chào tôi rồi đến chào bố mẹ tôi rất tự nhiên, nhận lấy đồ giúp họ: “Cháu chào , cháu là Lâm Chi Chu, trai của Quan Quan.”
Bố mẹ tôi trố mắt kinh ngạc: “À, chào cháu, chào cháu.”
Chung Sơn đứng sau nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm .
Bố mẹ tôi, ánh mắt như thể vừa hiểu ra điều gì đó.
Gia đình tôi vốn thoải mái, con trầm lặng từ bé đột nhiên mang về cả đống “đào hoa”, tim họ thật sự chịu không nổi.
Bố tôi gọi tôi ra chuyện riêng, vẫn tôn trọng quyết định của tôi, vì tôi đã là người trưởng thành, ông tin tôi đủ sức tự xử lý.
Lúc tôi đi ra, trong phòng khách vang lên tiếng của mẹ.
Lâm Chi Chu đang xem phim truyền hình buổi tối với mẹ tôi, là thật sự xem, không phải vừa xem vừa lướt điện thoại, còn thường xuyên thảo luận tiết, khiến mẹ tôi tít mắt.
Mẹ tôi còn hỏi cậu ấy: “Quan Quan có bắt nạt cháu không?”
Lâm Chi Chu ngại ngùng : “Cô gì ạ, Quan Quan đối xử với cháu rất tốt, nhiều khi cháu còn cảm thấy mình không xứng với chị ấy.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nói rồi quay sang tôi, mỉm dịu dàng.
19
Tôi hẹn Chung Sơn ra chuyện một lần, ở công viên trung tâm khu phố — nơi hồi nhỏ chúng tôi hay đến.
Năm tôi chín tuổi cũng tại đây, tôi run rẩy đưa cây kẹo mút vị đào thích, còn bị mắng là “đồ ngốc to xác”.
Cũng tại đây, sau khi cứu tôi khỏi nhà vệ sinh, trên đường về, : “Con xấu thì không có tư cách để khóc.”
Tôi theo sau suốt mười mấy năm, từng nét mặt, từng tâm trạng của , tôi đều thấu hiểu rõ ràng.
Tôi biết, giờ đây, chỉ là không cam lòng mà thôi.
“Anh còn nhớ hồi mới lên cấp hai, có cậu bé thường xuyên chờ tôi ở đây không? Anh đã đẩy cậu ta ngã vào hố cát, còn hỏi người ta có phải biến thái không?” Tôi ngồi trên xích đu, đón gió chiều mát, Chung Sơn đang đứng đối diện, “Sau này tôi mới biết, cậu ta là có cảm với tôi. Thật ra cũng biết đúng không? Chỉ là không cam tâm.”
Chung Sơn định bước lên ôm tôi, tôi lùi lại, bước xuống xích đu, kéo giãn khoảng cách.
Anh mím môi, im lặng mấy giây rồi : “Quan Quan, đừng đánh giá cảm của một cách tùy tiện.
Bạn thấy sao?