Tối hôm liên hoan chia tay sau lễ tốt nghiệp, ta ôm chặt mới là hoa khôi của trường, mọi người xung quanh thì reo hò cổ vũ, bảo ta giới thiệu cho tôi – thanh mai trúc mã một người .
Anh ta liếc mắt tôi đang ngồi trong góc, rồi quay sang với đám : “Con nhỏ ngốc nghếch to xác kia, mặt lúc nào cũng như thể người ta thiếu nợ nó, ai mà thèm chứ.”
Tôi co mình lại trong bóng tối, sợ người khác thấy những giọt nước mắt bị kìm nén của mình.
Con xấu không có tư cách để khóc – đó là bài học đầu tiên tôi học khi trở thành thanh mai trúc mã với .
1
Năm quen biết với Chung Sơn, tôi vừa tròn chín tuổi.
Bố mẹ vì công việc điều chuyển nên chuyển đến thành phố này, nhà tôi và nhà ấy trở thành hàng xóm.
Khi mẹ dẫn tôi đến quen, tôi rụt rè đứng sau lưng bà, cậu bé đẹp trai đến mức có chút kiêu ngạo trước mặt.
Tôi muốn lại gần , bản năng lại cảm thấy nguy hiểm.
Cuối cùng, tôi run rẩy chìa tay ra, đưa cây kẹo mút vị đào mà tôi tiếc không nỡ ăn để quen.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh ấy vung tay hất văng cây kẹo mút, rồi hét lên với mẹ mình: “Con không chơi với con nhỏ ngốc nghếch to xác này đâu!”
Đó là biệt danh đầu tiên ấy đặt cho tôi, suốt hơn chục năm sau, rất hiếm khi tôi nghe thấy gọi tên mình.
Anh chưa từng gọi tên tôi một cách nghiêm túc, luôn đặt cho tôi đủ kiểu biệt danh mang ý trêu chọc, rồi trước khi tôi hoàn toàn im lặng, lại giả vờ nổi giận gọi tên tôi, sai tôi hết việc này đến việc khác.
Mà lần nào tôi cũng chịu theo ý ấy.
Tôi thừa hưởng chiều cao từ cha, khi những khác vẫn nhỏ nhắn như chim sẻ, thì tôi đã trở thành con cú mèo to lớn vụng về giữa bầy sẻ.
Hơn nữa do chuyển trường vì bố mẹ công tác, tôi còn học trễ hơn một năm.
Con phát triển sớm hơn con trai, trong một nhóm trẻ con, tôi lúc nào cũng là đứa trông lạc lõng nhất.
Nhưng chiều cao không hề trở thành lá chắn bảo vệ tôi.
Một trông có vẻ im lặng, nhút nhát, lại cao lớn nổi bật như thế, vốn dĩ đã là cái bao cát tự nhiên.
Cho đến lúc tôi bị một đám nam nữ chặn trong nhà vệ sinh trường học, bị họ đổ Coca lên đầu thì Chung Sơn xông vào.
[ – .]
Tôi chưa bao giờ thấy ấy như thế, như một con thú nhỏ phát cuồng, mắt đỏ ngầu, đánh cả con cũng không chừa.
Trên đường về nhà, tôi đi phía sau , âm thầm rơi nước mắt, mái tóc ướt dính chặt vào da đầu, vừa nhớp nháp vừa ghê tởm.
Chung Sơn dừng bước, quay người lại, ngẩng đầu tôi: “Đừng khóc nữa, con xấu thì không có tư cách để khóc, không biết sao?”
Tôi đưa tay bịt miệng mình lại.
Có lẽ vì cái “ân cứu mạng” lần đó, tôi bắt đầu nảy sinh một loại quyến luyến như chim non với mẹ dành cho Chung Sơn.
Khi tôi còn chưa hiểu rõ cảm giác thích là gì, thì trong mắt tôi đã chỉ có hình bóng của .
Suốt những năm qua, hẹn hò với các , tôi là người đặt nhà hàng cho họ.
Anh dẫn đi trượt tuyết, tôi là người đặt sân bãi.
Thậm chí đi khách sạn với hoa khôi trường, tiền đặt cọc cũng là tôi trả.
Khi giới thiệu tôi với người khác, luôn bá vai tôi và : “Đây là em tốt của tôi suốt mười mấy năm – Quan Khưu.”
Giờ đã cao hơn tôi cả cái đầu. Tôi cao 1m76, cũng phải ngẩng đầu mới đường nét cằm sắc sảo và đôi mắt đẹp đẽ của .
Nhưng lúc đó tôi vẫn chỉ có thể cố gắng thẳng lưng, mỉm với người khác và đáp: “Vâng, tôi quen ấy hơn mười năm rồi.”
Và cũng thích ấy từng ấy năm.
2
Tôi và Chung Sơn cùng học đại học tại địa phương.
Ngày nhập học, tôi giúp dọn hành lý xong mới quay về ký túc xá của mình sắp xếp đồ đạc.
Có người đẩy cửa bước vào, tôi ngẩng đầu thì thấy hoa khôi của .
Chung Sơn chưa từng rằng cũng học cùng trường với chúng tôi, thậm chí hiếm khi nhắc đến ấy.
Tôi tưởng hoa khôi đó cũng giống như bao trước đây, một thời gian rồi sẽ thay thế.
Không ngờ họ học cùng một trường đại học. Vậy điều này có nghĩa là, muốn ổn định với ấy?
Bạn thấy sao?