Tôi không biết sao:
“Có quan trọng không?! Anh thử đo lại chiều cao mà không mang giày đế độn xem. Mắt em là thước đo đấy! Anh cao 185 mà!”
“Đồ cục cặc! Anh cao 190!” Anh hét lên, “Chiều cao của đàn ông thiếu 1cm là không ! Thiếu 1cm là sỉ nhục chúng tôi!”
Tôi:…
Anh thật sự điên rồi!
Tôi tức giận đóng cửa xe, ngồi xuống:
“Tất cả là lỗi của ! Định đến xin lỗi, trả viện phí, giờ lại phải chăm sóc ta, sao khổ em thế?”
Anh trai tôi dừng lại, như bừng tỉnh:
“Đúng rồi, trời biết là em đấy! Nhưng vì em là em , nên chắc chắn phải chăm sóc cậu ấy, phần của cũng . Trình Ngạo là tốt nhất của .”
“Ha ha.” Tôi lạnh, “Anh thật tốt với em ! Vậy thì mẹ em gửi bao lì xì chúc mừng nhà mới, em sẽ lấy tiền đó trả viện phí cho tốt của !”
“Bạch Chúc, em dám!”
“Không phải ta là tốt sao? Anh không muốn cắt thuốc cho ta đấy chứ?”
Nghe xong, trai tôi im lặng suy nghĩ thật lâu rồi :
“Hay em đưa tiền cho , còn để cắt thuốc cho cậu ta. Bạn bè còn có thể tìm lại , tiền đã mất thì khó khăn lắm.”
Tôi:…
“Anh ta có một người như là phúc lớn.”
Rồi tôi về nhà thu xếp đồ đạc, đến bệnh viện bắt đầu nhiệm vụ chăm sóc Trình Ngạo.
Anh ấy có phần sợ tôi.
Có lẽ vì trong thang máy đau quá, bị ám ảnh, không cho tôi đến gần, dặn tôi ngồi cách giường một mét.
Chỉ có hai chúng tôi trong phòng bệnh, không khí yên tĩnh kỳ lạ. Tôi lên tiếng:
“Tôi gọt táo cho nhé?”
Anh ta ngăn lại:
“Không cần, cứ ngồi xa một chút thôi.”
Tôi hỏi tiếp:
“Anh có khát không?” Đưa chai nước lại gần giường, định giúp rót nước, tay tôi run do cổ tay cũ bị thương, nước tràn ra giường .
Tôi vội lấy giấy lau cho , hoảng sợ co người lại, lùi về phía sau giường:
“Không cần đâu, ngồi đi.”
“Đừng sợ, tôi giúp lau nhé.”
Cảnh tượng lúc đó thật hỗn loạn, khi tôi và ấy giằng co thì bác sĩ bước vào.
Anh đứng ở cửa, Trình Ngạo rồi tôi, khẽ ho một tiếng:
“Em là cậu ấy à? Mấy người trẻ tuổi thật nhiều năng lượng, cậu ấy vẫn chưa hồi phục tốt đâu.”
Nghe , tôi buông tay kéo chăn, bỗng hiểu ra, mặt đỏ bừng:
“Không phải đâu, hiểu lầm…”
Trình Ngạo bị tôi kéo chăn để lộ nửa chân trắng mịn, trông chẳng khác gì vợ nhỏ ngại ngùng.
Anh nắm chặt chăn, mặt đầy tủi thân :
[ – .]
“Vậy nhanh buông tay đi!”
Tôi vội vàng buông, quay lưng đứng ở cửa, ngoan ngoãn đợi bác sĩ kiểm tra cho .
Một lát sau, nghe bác sĩ hỏi:
“Có mang váy không?”
“Người nhà có thể vào rồi.” Bác sĩ tháo găng tay cao su, “Tốt nhất lấy cho cậu ấy chiếc váy mặc, đi lại sẽ giảm ma sát, đỡ đau hơn.”
Anh trai tôi đặc biệt chở tôi về nhà lấy váy.
Trước mặt bác sĩ, tôi lấy ra chiếc váy xếp li màu hồng:
“Chiếc này không?”
Trình Ngạo: …
“Chiếc này che m.ô.n.g không?!” Anh giận dữ quát, “Chắc tôi thù à?! Kiếp trước tôi nợ hai em à?!”
Thật ra tôi không cố lấy chiếc váy dễ thương thế, vì tôi không mê váy ngắn, toàn đồ dài. Chiếc này mua khi tham gia lễ hội thể thao ở đại học.
Bác sĩ không nhịn nổi, lấy váy áp lên người thử:
“Che , đến đầu gối. Chỉ có màu sắc hơi trẻ trung, cậu trắng nên mặc khá hợp.”
Trình Ngạo: “Hai người cùng một giuộc!”
Anh kiên quyết không mặc váy, chỉ mặc quần thể thao xám, đi vài bước đã:
“Hít! Aizzz!” La đau liên tục.
Chỉ người mặc mới biết đau thế nào, đi lại ma sát khiến càng nhức hơn!
Cuối cùng đi vài bước, đành thỏa hiệp:
“Váy! Đưa đây! Tôi mặc!”
Anh nghiến răng, nghe như răng nghiến kít kít.
Tôi đưa váy rồi ra ngoài đợi thay đồ.
Vừa đóng cửa, tôi thấy nhóm bác sĩ áo trắng hướng về phía mình, có một người đàn ông đeo kính vàng, tóc vuốt keo tiến đến gần.
Tôi hoảng vội tránh, vừa quay cửa chạy vào thì đụng trúng Trình Ngạo đang cởi quần…
“Á!!”
Cả hai cùng hét, tôi không dám ở lại phòng, vội che mắt rồi chạy ra ngoài.
Ra khỏi cửa, tôi đ.â.m sầm vào vòng tay của Châu Tĩnh.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian không mấy tốt đẹp.
Nửa năm trước, tôi là bác sĩ thực tập.
Châu Tĩnh là người hướng dẫn, cũng là mối đầu của tôi. Mối quan hệ bắt đầu do chủ .
Anh chăm sóc tôi tỉ mỉ, tặng hoa, rồi trong một buổi tiệc khoa, say rượu thổ lộ cảm.
Tôi tưởng đó là , hóa ra toàn là lừa dối.
Anh đã có , chúng tôi vài tháng cho đến khi ta đến khoa tát tôi một cái, mắng tôi tiểu tam, tôi mới biết sự thật.
Tôi cố giải thích ta không tin, cứ nghĩ tôi quyến rũ , dù có bằng chứng ta vẫn mắng:
“Tuổi thì nhỏ mà học kém, đi tiểu tam! Nếu không quyến rũ ấy thì ấy phản bội sao?!”
Bạn thấy sao?