Xấu Hổ Trong Thang [...] – Chương 1

Chương 1: Xấu Hổ Trong Thang Máy

Tôi xấu hổ muốn chết.

Muốn đào một cái hố rồi chui ngay vào đó.

Nếu biết trước thế này, tôi đã dán một lớp kính chống trộm rồi.

Giờ chỉ còn cách gượng, cố hòa bằng câu:

“Ha ha, nghiêm túc với chiều cao thật đấy ~”

Anh ta không thèm để ý đến tôi nữa.

Thang máy vẫn tiếp tục chạy lên, tôi không dám điện thoại nữa mà chỉ chăm vào màn hình điện tử, trong lòng thầm cầu:

“Mau lên tầng 6 đi! Để tôi thoát khỏi không gian ngột ngạt này.”

Thế khi thang máy đến tầng 4, một cú rung mạnh khiến thang máy lao xuống, tôi không kịp phản ứng, ngã ngồi bệt xuống sàn tạo thành một đống.

Ê, sao lại mềm thế nhỉ? Có đệm à? Không đau chút nào cả.

Khi thang máy dừng lại và tôi lấy lại bình tĩnh, tôi mới nhận ra mình đang tựa vào đôi tay đặt trên vai.

Phía sau lưng tôi cảm nhận hơi thở ấm áp, ẩm ướt của ai đó…

Chẳng phải đệm gì cả!

“Á!” Tôi hoảng hốt lên, vội vùng vẫy đứng dậy, thang máy rung lần nữa, chân mềm nhũn nên lại phải ngồi xuống.

Lúc này, chàng dưới tôi kêu lên.

Anh cố giấu cơn giận:

“Liệu có thể đứng lên không?! Dựa vào tường mà đứng cho đàng hoàng đi! Đừng tôi bị thương lần hai nữa!”

Tôi nghe rõ ấy đang rất đau.

“Xin lỗi.”

Tôi ngượng ngùng đến mức muốn khóc, khi chắc chắn thang máy không còn rơi nữa, tôi cẩn thận đứng dậy rồi nhanh chóng di chuyển về phía góc đối diện, giữ khoảng cách an toàn với ta.

Tôi không dám phát ra tiếng nào, trong bóng tối chỉ còn tiếng thở dài đau đớn của chàng trai đẹp, bầu không khí vô cùng kỳ quái.

“Anh… có ổn không?” Tôi rút điện thoại từ túi, bật đèn pin rồi lên tiếng quan tâm.

Dưới ánh sáng, tôi thấy ngồi ở góc phòng, mặt đỏ ửng như say rượu, tím tái, thân hình cong lại như con tôm, tay vốn nhét trong túi quần giờ siết chặt mép áo.

Trời ơi, ấy không bị thương nặng chứ?

“Xin lỗi.” Nhìn đau đớn như , tôi muốn quỳ xuống xin lỗi, cảm giác tội lỗi dâng trào. Giá mà tôi giảm cân ! Giờ lại ngồi lên người ta khiến ấy đau rồi!

“Yên tâm, nếu không ổn, tôi sẽ chịu trách nhiệm với .”

Anh ngẩng đầu, tôi một lúc rồi hỏi:

“Cô tên là gì?”

[ – .]

Tôi cúi đầu đáp:

“Bạch Chúc.”

“Ừ, Bạch Chúc tiểu thư.” Anh nhướn mày, mặc dù trông có vẻ bực bội giọng vẫn giữ bình tĩnh, “Bây giờ có thể ngừng tìm lý do vớ vẩn rồi đi ấn chuông cầu cứu trên thang máy giúp tôi không?!”

Cuối cùng cũng ra ngoài, chàng trai đẹp đưa đến bệnh viện trong trạng khẩn cấp, còn tôi phải đối mặt với đám phóng viên tò mò và dòng người qua lại.

Họ xôn xao bàn tán, tôi nghe thấy có người :

“Hình như hai người này đánh nhau trong thang máy khiến thang máy rơi xuống.”

“Cái gì? Hai người đánh nhau trong thang máy?”

Cũng có người :

“Cô này là đang bắt gian à? Đánh trai đẹp?”

“Cái gì? Anh ta là cái gì cơ?”

Tôi… im lặng.

Lời đồn thật đáng sợ, tôi lặng lẽ đeo khẩu trang lên mặt.

Lẽ ra hôm nay tôi chỉ định đi ăn cơm ở nhà trai, giờ thì bữa ăn không thành, chỉ có thể ghé qua cửa hàng hoa mua bó hoa, rồi thêm phần quà “Trạm xăng của đàn ông, thẩm mỹ viện của phụ nữ” mang đến bệnh viện.

Tôi hỏi thông tin phòng bệnh, đứng trước cửa không dám vào.

Từ ngoài cửa bệnh phòng, tôi nghe ta phàn nàn:

“Cậu nghĩ tôi cao 183 sao? Cô ta còn bảo tôi là 183! Dù việc trộm điện thoại người khác không tốt, tôi cao 187 cơ mà! Tôi cũng không cố ý, chỉ vô liếc qua thôi, vấn đề là ta tôi 183!”

“Đúng rồi! Huynh đệ ủng hộ cậu!” Một người đàn ông đứng bên giường, vừa gọt táo vừa giận dữ , “Tôi hiểu nỗi khổ của cậu, như tôi này, cao 190 mà bị chê chỉ 185, chiều cao là vấn đề sống còn, ta phải xin lỗi cậu vì cậu thấp! Còn chuyện ta ngồi lên cậu bị thương, phải để ta chăm sóc cậu! Thêm cả tiền viện phí nữa, ta phải trả hết! Không thể nương tay!”

Nói đến việc “bị thương”, ta ôm mặt giả vờ khóc:

“Bác sĩ phải mất thời gian lâu mới hồi phục ! Tôi đã lớn thế này mà phải nằm viện vì chuyện này, mà tin này mà lan ra ngoài thì xấu hổ biết bao! Cậu nhất định đừng ra nhé!”

Người đàn ông gọt táo bật to.

Tiếng đó nghe quen quá…

“Cậu còn à! À đúng rồi, Bạch Thái, ấy với cậu cùng họ đấy, hai người tên còn có cảm giác như cặp đôi, ấy là Bạch Chúc, còn cậu là Bạch Thái.”

“Anh.”

Vừa dứt lời, tôi mở cửa bước vào.

Anh chàng đẹp trai nằm trên giường bệnh, thấy tôi mặt tái mét, lo lắng kéo chăn che người…

Còn trai tôi thì ngạc nhiên đến mức quả táo vừa gọt rơi xuống đất rồi lăn về phía tôi.

Cảm ơn trai quý của tôi đã nhận giúp chăm sóc Trình Ngạo trong bệnh viện.

“Trời biết là em đấy!” Anh mặt tối sầm, kéo cửa xe, “Lúc ở nhà em bảo cao 185, giờ lại bảo 183!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...