Trong thời gian qua lại, tôi phát hiện ra rằng năm năm trước, Phùng Thao nghèo đến mức không có nổi tiền học lại, phải ở nhà tự ôn thi.
Nghĩ như thì càng thấy vô lý – một gia đình từng túng thiếu đến thế, giờ đây lại dám từ chối khoản bồi thường giải tỏa lên tới hàng trăm triệu?
Chuyện này, chắc chắn còn có ẩn .
Số tiền ấy đủ để mẹ con Phùng Thao sống sung túc cả đời ở huyện thành.
Chắc chắn trong sân nhà họ có điều gì đó bị che giấu — một bí mật có thể liên quan đến sự mất tích của cha tôi.
“Vậy nên đã hợp tác với bên phát triển để bỏ sân nhà họ Phùng?”
Giọng cảnh sát Hàn vẫn mang theo chút kinh ngạc.
Phần lớn mọi người sẽ cho rằng tôi quá liều lĩnh, thậm chí là mù quáng.
Nhưng tôi chẳng bận tâm đến cái của họ.
Vì tôi đã chờ đợi suốt sáu năm, chịu đựng dằn vặt suốt sáu năm — tôi quá khao khát biết cha tôi còn sống hay đã chết, rốt cuộc ông đang ở đâu.
Nên dù chỉ là một dấu vết nhỏ nhất, tôi cũng sẽ không bỏ qua.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Đúng lúc đó, một cảnh sát trẻ đẩy cửa bước vào.
Anh ta đưa cho cảnh sát Hàn một xấp tài liệu, ghé tai mấy câu rồi lặng lẽ đứng sang một bên.
Cảnh sát Hàn tôi, thấy tôi im lặng không gì nữa, khẽ thở dài.
Sau đó, đưa tập hồ sơ vừa nhận cho tôi.
“Cô Triệu, tôi rất cảm thông với hoàn cảnh của . Nhưng qua điều tra của chúng tôi, thi thể phát hiện trong nhà Phùng Thao đã chết khoảng mười năm rồi.”
Lời của cảnh sát Hàn như một cú đòn giáng thẳng vào đầu tôi.
Tôi ngẩn người, không biết nên bật khóc hay bật .
Tâm trí tôi lại rơi vào một vòng xoáy mới của hoang mang và bất lực.
“Cô còn manh mối nào muốn cung cấp không?” – Cảnh sát Hàn hỏi bằng giọng điềm đạm, khách khí.
Thi thể kia rõ ràng không phải cha tôi, hiểu lầm tôi là kẻ lừa đảo cũng đã rõ.
Mọi chuyện dường như đều đã có câu trả lời — ngoại trừ việc cha tôi rốt cuộc đã biến mất ở đâu.
Tôi vẫn cần sự giúp đỡ của cảnh sát Hàn.
Vì , tôi gom góp tất cả những gì mình biết, xâu chuỗi lại, dù còn rất vụn vặt và thiếu sót, vẫn hy vọng có thể mở ra một chút manh mối cho họ.
Cũng là… để mong trong tương lai, có thể nhận sự trợ giúp của họ.
“Nếu thời điểm tử vong của thi thể là khoảng mười năm trước…” – tôi ngẩng đầu lên cảnh sát Hàn – “ thì rất có thể, người đó là cha của Phùng Thao.”
Viên cảnh sát trẻ bên cạnh chen vào:
“Theo những gì chúng tôi biết, cha Phùng Thao – ông Phùng Quân – mất tích vào năm ta thi vào cấp ba. Nếu tính theo việc Phùng Thao tốt nghiệp đại học năm ngoái, thì cha ta mới mất tích tám năm. Phán đoán của bên kỹ thuật thường không sai lệch đến .”
“Vậy nếu ta thi lại cả trung học và đại học mỗi cấp một năm thì sao?” – tôi phản bác lại.
Ánh mắt của cả hai người đều chậm rãi dồn về phía tôi, ánh lên chút suy tư — như thể những lời tôi , đã khiến dòng suy luận rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Cảnh sát Hàn liếc tôi một cái, sau đó quay sang với viên cảnh sát trẻ:
“Đi lấy mẫu DNA của mẹ con Phùng Thao trong phòng thẩm vấn, cầu đối chiếu khẩn cấp.”
Sau đó, cũng đứng dậy, đưa tay ra về phía tôi:
“Cô Triệu, cảm ơn đã hợp tác.”
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, nhét vào tay , rồi cúi người thật sâu:
“Làm phiền … nếu có cơ hội, xin hãy hỏi mẹ con Phùng Thao xem có nhận ra chiếc đồng hồ này không.”
Cảnh sát Hàn đỡ tôi dậy, siết nhẹ chiếc hộp trong tay, nghiêm túc đáp lời:
“Tôi sẽ hỏi giúp . Có tin gì mới, chúng tôi sẽ lập tức liên hệ.”
“Cảm ơn … tôi và cha tôi đều cần một sự thật.”
Về lại ký túc xá giáo viên, đầu óc tôi vẫn rối như tơ vò.
Ba ngày trôi qua không một chút tin tức.
Tôi liên lạc không với Phùng Thao, còn cảnh sát Hàn cũng hoàn toàn im lặng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Mỗi ngày với tôi là một cuộc dằn vặt. Tôi thường xuyên mơ những giấc mơ kỳ quái.
Lúc thì là cha đang chơi với tôi thời thơ ấu, rồi bất ngờ biến mất không dấu vết.
Lúc lại là cha tôi, nửa thân bị vùi trong tường, giơ tay với lấy tôi, gào lên: “Cứu cha với!”
Có khi là Phùng Thao, nắm lấy tay tôi với nụ ấm áp… chỉ một cái chớp mắt, gương mặt đã vặn vẹo đến đáng sợ.
Ngày thứ tư, tôi nhận cuộc gọi từ cảnh sát Hàn.
Chỉ vài câu ngắn ngủi qua điện thoại, đã đủ chết tất cả hy vọng mà tôi cẩn thận nuôi dưỡng suốt những ngày qua.
“Cô Triệu,” – giọng cảnh sát Hàn vang lên trong điện thoại, lạnh lùng mang chút nặng nề – “tôi đã đưa chiếc đồng hồ gửi cho mẹ của Phùng Thao xem. Nhưng ngay tại chỗ, bà ta bất ngờ xuất huyết não, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.”
“Vậy còn Phùng Thao thì sao?” – tôi sốt ruột hỏi dồn.
“Cậu ta không liên quan đến vụ án. Hai ngày trước đã thả.”
Cuộc gọi kết thúc, tôi bỗng thấy cả thế giới mất phương hướng.
Tại sao chứ?
Tại sao khi tôi vừa chạm đến chút manh mối thì mọi thứ lại tiếp tục vỡ vụn?
Phản ứng dữ dội của mẹ Phùng Thao khi thấy chiếc đồng hồ — chính là bằng chứng rõ ràng rằng bà ấy biết cha tôi, thậm chí có thể biết ông đang ở đâu.
Tôi không thể ngồi yên. Tôi lập tức đến đồn cảnh sát tìm cảnh sát Hàn.
Tôi chất vấn hàng loạt:
Tại sao lại thả Phùng Thao?
Tại sao không cứu mẹ cậu ta kịp thời?
Tại sao lại để một manh mối quan trọng đến bị đứt đoạn?
Cảnh sát Hàn không gì, chỉ lặng lẽ để tôi trút hết cơn giận.
Sau đó, đặt chiếc đồng hồ lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía tôi.
Lúc này, giọng không còn sắc bén như lần đầu gặp mặt, mà chậm rãi và kiên nhẫn hơn rất nhiều:
“Dựa theo những thông tin cung cấp, ngay ngày hôm sau chúng tôi đã xác nhận thi thể là cha ruột của Phùng Thao.”
“Và sau khi mẹ cậu ta biết chúng tôi đã xác định danh tính nạn nhân, bà lập tức thú nhận toàn bộ tội lỗi.”
Tôi hơi sững người, thật sự không ngờ người phụ nữ gầy gò, đen nhẻm ấy lại có gan chết chính chồng mình.
Tôi buột miệng thốt lên:
“Mẹ của Phùng Thao chẳng giống người có thể người.”
Ánh mắt cảnh sát Hàn thoáng hiện lên một tia cảm khó hiểu, khẽ lắc đầu, nhẹ như gió thoảng:
“Bà ấy cũng là một người phụ nữ khổ mệnh.”
Vì tôi là người đã cung cấp manh mối quan trọng cho vụ án, lại nhiều lần khẩn cầu, nên cảnh sát Hàn đã lệ, cho tôi xem đoạn băng ghi hình thẩm vấn mẹ Phùng Thao.
Đoạn ghi hình đó khiến tôi dựng hết tóc gáy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc đời một người phụ nữ… lại có thể là bi kịch triền miên từ đầu đến cuối như .
[Đoạn ghi hình bắt đầu:]
“Tên?”
“Lưu Liên Đệ.”
“Người chết là ai?”
“Cha của Phùng Thao, tên là Phùng Quân.”
“Nói đi, vì sao lại người?”
“Ông ta đánh tôi. Đánh đến mức tôi tưởng mình sẽ chết. Đập chai rượu vào đầu tôi, bóp cổ tôi không buông.”
“Tôi chịu hết nổi rồi… nên thuận tay chộp lấy một mảnh kính vỡ, đâm một nhát vào ngực ông ta.”
“Ông ta chảy máu rất nhiều, máu chảy mãi không ngừng… rồi ông ta không đậy nữa.”
“Vậy tại sao lại chôn xác trong lớp xi măng?”
“Tôi người rồi mà… Tôi sợ lắm. Một người lớn như , tôi không biết phải giấu ở đâu.”
“Đêm đó tôi cứ đi vòng vòng trong sân, sốt ruột muốn chết. Rồi tôi thấy lớp xi măng giữa bức tường đang xây dở còn chưa khô. Thế là tôi kéo Phùng Quân ra sân, ném ông ta vào khe giữa hai lớp tường.”
Bạn thấy sao?