17.
Dì Lý ra chân tướng câu chuyện!
Cô, Hạ Nhan, tôi có ch*t cũng sẽ không buông tha cho !
Cô đã gi*t con ch*t con tôi.
Bảy năm trước, con tôi đang học lớp mười.
Hôm đó sau khi đi học về, con bé đã tự nhốt mình trong phòng.
Tôi có gọi như thế nào nó cũng không ra.
Tôi khuyên can hết lời thì con tôi mới mở miệng cho tôi biết.
Con bé bị bắ.t n.ạt ở trường, người dẫn đầu bắ.t n.ạt con bé chính là .
Các người đưa con bé đến một khu rừng héo lánh
Sau đó giẫm lên cặp sách con bé, đánh nó rồi còn bắt nó ăn đất.
Thậm chí còn tìm người lột quần áo con bé ra rồi chụp ảnh khỏa thân.
Các người còn đe dọa sẽ đăng những bức ảnh đó lên mạng nếu con bé dám mách bố mẹ.
Tôi nghe thì vô cùng tức giận, thật đúng là vô pháp vô thiên!
Tôi đi đến trường tố cáo những gì đã .
Nhưng mà tôi không bao giờ ngờ , nhà trường chỉ tìm cớ giải thích qua loa với tôi, rằng bị oan.
Đó là khi tôi nhận ra thế lực gia đình mạnh như thế nào.
Cô còn t.àn nh.ẫn đăng những bức ảnh kh.ỏa th.ân của con tôi lên mạng.
Sau đó con tôi phát đi.ên, không thể đến trường , đêm nào cũng khóc.
Một ngày nọ khi tôi đi về, ngay khi tôi vừa mới đến dưới lầu, một bóng người rơi xuống đất từ cửa sổ nhà tôi!
Con tôi đã ch*t ngay trước mặt tôi!
Con bé đã t.ự t* bằng cách nh.ảy lầu!
Tất cả đều là lỗi của !
Cô đáng ch*t!
Bảy năm rồi, đã tốt nghiệp, có một tương lai tươi sáng.
Tại sao, chỉ vì gia đình có tiền có quyền sao?
Đứa con tội nghiệp ngoan ngoãn của tôi thì bị người ta chà đạp!
Ông trời thương xót tôi, cuối cùng cũng cho tôi một cơ hội để trả thù!
Hôm đó ở khu dân cư, tôi thoáng qua là đã nhận ra .
May mắn thay, bởi vì bận rộn công việc nên tôi rất hiếm khi đến trường, nên hoàn toàn không biết tôi là ai.
Tôi đã suy nghĩ một tháng mới nghĩ ra kế hoạch này.
Tôi lấy chìa khóa dự phòng mà để dưới bình chữa cháy, bí mật đi một cái khác.
Sau đó tìm người lắp camera khi đi vắng.
Thêm chất ảo giác mãn tính vào thức ăn của .
Tôi muốn từ từ phát đi.ên!
Đúng , không có x.ác ch*t nào cả, không có ai muốn gi*t cả.
Vương Cường quả thực là người thật, cậu ấy là n.ạn nh.ân của vụ an ph. th*y ở thành phố một năm trước.
Tôi cá rằng chưa từng thấy tin tức này!
Thông báo tìm người mất tích là giả, bao gồm cả tin tức trên TV vào buổi tối, đó cũng là đoạn video mà tôi đã tải xuống trước.
Tôi liên tục ám chỉ tâm lý , cộng với 1 ngày ăn ba bữa đồ ăn có chất ảo giác, tôi không tin là không đi.ên!
Cô xứng bị như thế!
Bạn trai của là một người tốt, ai bảo cậu ta lại là trai của chứ?
Xui xẻo cũng đáng đời!
18.
Nói đến đây, trên mặt dì Lý lộ ra vẻ buồn bã.
Tôi bật .
Dì Lý đột nhiên ngẩng đầu tôi, có lẽ là dì ấy đang nghĩ đầu óc tôi có vấn đề thật rồi.
Không đợi dì ấy phản ứng, tôi mỉm :
“Dì Lý, dì phía sau dì đi!”
Dì Lý nghe thì quay đầu lại, một bóng người đã đứng sẵn ở đó.
Lâm Mặc im lặng đứng đó, tất cả những gì vừa xảy ra.
Dì Lý kinh hãi lùi lại vài bước rồi ngã xuống đất.
Hai mắt dì Lý mở to, hiển nhiên không thể tin chuyện gì đang xảy ra.
Người mà dì ấy nghĩ rằng tôi đã gi*t, bây giờ lại đang đứng trước mặt dì ấy.
Tôi đến bên người Lâm Mặc vội vàng giải thích, s.ợ ấy hiểu lầm:
“Dì ấy đang nhảm đó, con dì ấy phát đi.ên rồi tự nhảy xuống lầu, không phải do em. Hồi nhỏ em rất nghịch ngợm, em không dám bắ.t n.ạt người khác như .”
“Như những gì em đã với trước kia , sẽ tin em đúng không?’’
Một tia tăm tối lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Mặc, ấy quẹt mũi tôi, :
“Sao có thể tin dì ấy , em hiền lành, tốt bụng như , ngay cả giẫm ch*t một con kiến còn không dám.”
Lâm Mặc không hiểu lầm, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đến chỗ dì Lý, ngồi xổm xuống chằm chằm vào dì Lý, chế giễu:
“Diễn xuất của tôi thế nào?”
Thân thể dì Lý r.un r.ẩy ki.nh h.ãi.
Tôi lại :
“Dì đã có một kế hoạch hoàn hảo! Nhưng không may, tôi thông minh hơn dì.”
"Tôi biết dì đã lắp đặt camera trong nhà tôi, những gì dì muốn thấy chính là những gì tôi muốn cho dì xem.”
“Đương nhiên, tôi cũng biết dì bỏ độc vào đồ ăn của tôi, tất nhiên là tôi không ăn.”
“Dì thật sự nghĩ rằng tôi sẽ không lên mạng sao, tôi tìm kiếm thì biết Vương Cường này là nạn nhân một năm trước.”
“Một tháng trước Lâm Mặc xảy ra mâu thuẫn với nhân viên bảo vệ trong khu dân cư, dì đã cờ thấy nên mới bịa ra câu chuyện này.”
“Nói dối tôi rằng Vương Cường là nhân viên bảo vệ đó, khiến tôi hiểu nhầm tưởng rằng Lâm Mặc gi*t ấy vì mâu thuẫn!”
“Dì đã sớm biết Lâm Mặc là trai của tôi.”
"Dì có biết điều gì đã tố cáo dì không! Chính là chữ viết tay của dì. Tôi đã thấy chữ viết tay của dì trên mẫu đăng ký khử trùng hàng ngày trong thang máy.”
“Khi tôi nhận tờ giấy, tôi đã biết đó là dì ngay từ cái đầu tiên!”
“Hơn nữa, dì nghĩ xem vì sao tôi lại mặc chiếc áo khoác ấy để đi vứt rác vào ngày hôm đó, tôi đã cố đấy.”
19.
“Tôi cố ý để mép tờ giấy lộ ra bên ngoài, khi dì thò tay vào túi tôi là tôi biết ngay, tôi cố ý để dì trộm đấy!"
Dì Lý kinh hãi kêu lên:
“Không thể nào, rõ ràng là tôi đã thấy gi*t Lâm Mặc!”
Tôi bật :
“Giai đoạn đầu, biểu diễn mà không có vật thật thật sự rất khó khăn! Cũng may là sau này có Lâm Mặc giúp tôi.”
“Kỹ năng diễn xuất của hai chúng tôi thật sự rất xứng nhận tượng vàng Oscar.”
Dưới lầu, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Tôi biết dì Lý đã gọi cảnh sát trước khi dì ấy đến đây.
Dì ấy đã tính toán thời gian để ngay khi khi Lâm Mặc bị gi*t thì cảnh sát sẽ đến bắt tôi đi.
Lúc này, dì Lý đang nằm trên mặt đất, ôm mặt rơi nước mắt.
Tôi còn châm chọc dì ấy:
“Dì Lý, cảm ơn dì đã gọi cảnh sát đến tự bắt bản thân dì nhé!”
“Tôi có bằng chứng cho thấy dì vào nhà và bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi, dì cứ chờ vào tù đi!”
Hoàn hảo! Đó là kế hoạch mà tôi tự hào nhất trong cuộc đời tôi.
Tương kế tựu kế! Cùng diễn với dì ấy, cuối cùng dì ấy phát hiện ra rằng hề lại là chính mình.
Dì Lý có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng tôi đã nhận ra dì ấy ngay lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chuyện của Lý Tuyết năm đó, dì ấy đã đến trường học kiếm chuyện, còn tôi thì lén lút trốn trong phòng tuyển sinh của trường để trộm.
Lý Tuyết ch*t thì sao, ai bảo ta dám ỷ vào sự xinh đẹp của mình mà cướp trai của tôi!
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn ba mẹ bao bọc, cưng như cưng trứng, sao tôi có thể để loại người như ta cướp đi đồ của tôi!
Chỉ cần tôi muốn, sẽ không có ai dám cướp đi! Ai dám cướp thì tôi sẽ h.ủy ho.ại người đó!
Nghĩ đến đây, tôi không thể che giấu nụ tự mãn của mình.
Tôi bước đến bên Lâm Mặc, nắm tay và thì thầm vào tai ấy:
“Cảm ơn , đối tác hoàn hảo.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy đau nhói ở phần cổ.
Tôi vội vàng lấy tay che lại, bàn tay đầy m.áu.
Tôi kinh hãi khuôn mặt dữ tợn đối diện, co.n da.o rựa hôm đó dùng để chặt gà đang rỉ m.áu.
“Vì… sao…”
Tôi chóng mặt dữ dội, ý thức dần dần mất đi.
Tôi nặng nề ngã xuống đất.
Lúc sắp ch*t, tôi thấy Lâm Mặc đỡ dì Lý đứng dậy.
Anh ấy kêu lên: “Mẹ ơi…”
Sau đó, cảnh sát đã xông vào...
20.
Sự thật cuối cùng - Lời thú nhận của Lâm Mặc
Tôi tên là Lâm Mặc, không, là Lý Mặc mới đúng.
Tôi là con trai của dì Lý.
Ba tôi đã bỏ rơi chúng tôi khi tôi còn rất nhỏ.
Vì , tôi và em đã theo họ của mẹ.
Mẹ tôi hai công việc một ngày để nuôi hai em tôi.
Bà ấy việc cả ngày cả đêm, cơ thể nhỏ bé mang một gánh nặng vô cùng to lớn.
Mặc dù mẹ tôi việc cả ngày để kiếm tiền nuôi gia đình, bà ấy thương hai em chúng tôi không kém gì các bậc cha mẹ khác.
Bản thân thì nhịn ăn nhịn mặc để dành những gì tốt nhất cho tôi và em .
Em tôi rất ngoan ngoãn, lễ phép.
Mặc dù cuộc sống khó khăn gia đình ba người chúng tôi luôn hòa thuận vui vẻ.
Nếu không có Hạ Nhan, gia đình ba người của chúng tôi đã không trở thành như này.
Sau cái ch*t của em , mẹ tôi khóc lóc buồn bã suốt ngày, người ngày càng gầy gò.
Để giảm bớt áp lực cho mẹ, mặc dù điểm số của tôi rất tốt tôi đã bỏ học cấp ba để đi ra ngoài việc.
Sau này, mẹ tôi cũng đi đến tỉnh thành khác việc, vì thân hình gầy gò và không có học vấn cao nên bà ấy luôn bị bắ.t n.ạt.
Biết tất cả những điều này.
Tôi nghiến răng, thề phải tr.ả th.ù.
Chính Hạ Nhan đã h.ủy ho.ại gia đình chúng tôi!
Ác ý đối với Hạ Nhan không ngừng lan tràn trong lòng tôi.
Cuối cùng tôi đã có một cơ hội để gặp lại ta.
Nếu chỉ dùng một da.o để gi*t Hạ Nhan thì quá dễ với ta rồi.
Không phải từ nhỏ ta luôn muốn gì nấy sao?
Tôi sẽ cho ta ch*t cũng không biết mình đã ch*t như thế nào!
Tôi sẽ đưa ta xuống địa ngục khi ta đắc ý nhất!
Vì tôi và em trông quá giống nhau nên để tránh bị ta nhận ra, tôi đã không ngần ngại vay tiền để phẫu thuật thẩm mỹ.
Trong vụ t.ai n.ạn xe hơi bất ngờ đó, tôi đã sử dụng chiêu hùng cứu mỹ nhân chiếm lấy trái tim của ta.
Nhưng lần đầu tiên tôi đến nhà ta, tôi đã thấy mẹ tôi đang việc trong khu dân cư này.
Chẳng qua là vì tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ nên mẹ tôi không nhận ra tôi.
Sau đó, Hạ Nhan với tôi về kế hoạch của ta, lúc đấy tôi mới biết thì ra mẹ tôi cũng đang muốn trả thù.
Mẹ thật ngu ngốc, bà ấy tìm đủ mọi cách để đưa ta vào t.ù.
Mẹ đã quên mất thế lực của ba mẹ ta.
Ngay cả khi ta bị bắt vào tù, ta cũng sẽ thả ra sau vài ngày.
Tôi không định nhận lại mẹ vào lúc này, tôi muốn bí mật giúp đỡ mẹ tôi, không thể để Hạ Nhan phát hiện.
Tương kế tựu kế.
Mặc dù Hạ Nhan đã đổi thức ăn có thuốc trong đó, ta không biết là thực phẩm thay thế vẫn có chứa thuốc do tôi bỏ vào.
Cho nên việc ta nhiều lần gặp ảo giác là thật.
Chỉ là ta không biết.
Nhìn ta phát đi.ên, đôi lúc tôi còn suýt để lộ niềm vui trong lòng ra.
Tưởng tượng đến việc cuối cùng ta cũng cảm nhận nỗi đau của em tôi lúc đó, tôi rất vui sướng!
Nhiều lần, khi co.n da.o kề trên cổ ta, tôi thực sự muốn nhẹ nhàng cứa một phát khiến ta gặp Diêm Vương sớm hơn.
Nhưng tôi vẫn kìm nén lại, tôi sẽ đợi đến giây phút cuối cùng.
Cuối cùng tôi cũng đã đợi ngày này, đúng lúc ta nghĩ rằng mình đã hoàn thành kế hoạch của mình một cách hoàn hảo và vô cùng phấn khích thì thứ đang chờ đợi ta là một địa ngục lạnh lẽo!
Tôi biết rằng một bản án tù dài đang chờ đợi tôi.
Vậy thì sao.
Miễn là tôi có thể trả thù cho em tôi, có thể cho mẹ hạnh phúc, mọi thứ tôi đều đáng giá.
Bạn thấy sao?