14.
Tôi chỉ biết câm nín, xóa luôn tin nhắn, tiện tay chặn thêm cái số lạ ấy.
Tập trung toàn bộ sức lực chăm sóc cho bà nội.
Sau đó, trường cấp ba công bố danh sách vinh danh – toàn bộ thông tin đậu đại học đều dán trên bảng tin.
Tôi không về trường, Lạc Di kể lại: Kỷ Xuyên cũng không về.
Hôm sau đã bị bố dẫn đi công ty ở tỉnh ngoài, là muốn cho cậu ta sớm va chạm thực tế.
Sau buổi tiệc mừng đậu đại học, chẳng hiểu vì sao, cậu ta còn rời khỏi cả group lớp.
Tôi đoán, lần này có lẽ Kỷ Xuyên thật sự muốn cắt đứt với tôi rồi.
Cũng tốt thôi.
Chuyện cũ, đóng lại là xong.
Ở Bắc Kinh, quá trình điều trị và hồi phục của bà nội rất thuận lợi.
Đến lúc tôi chuẩn bị nhập học, bà đã khỏe mạnh và đưa về Hồ Thành.
Tôi chỉ ở nhà một đêm duy nhất.
Hành lý đã mẹ soạn sẵn từ sớm.
Sáng hôm sau, mẹ đích thân tiễn tôi đến trường thủ tục nhập học.
Suốt hành trình, không hề chạm mặt Kỷ Xuyên.
Hóa ra… đại học cũng chẳng đáng sợ như mình từng nghĩ.
Vừa bước xuống xe, mấy vali to đùng còn chưa kịp chạm đất đã có một nhóm đàn tranh nhau tới giúp đỡ.
Ai cũng nhiệt , vui vẻ, tôi thấy ấm lòng kinh khủng.
Còn các cùng phòng – mấy Đông Bắc – vừa chuyện đã khiến tôi bật ngửa mặt.
Tính cách sảng khoái, dám dám , đặc sản vùng lạnh thật không hổ danh!
Ngành của tôi đúng chuẩn “cực phẩm”.
Cả năm nhất chỉ có mấy nữ sinh, mà tụi đó đều dọn vào ký túc xá của tôi.
Mới vào ba ngày, các chị em đã kéo tôi đi khắp nơi khám trường, ăn uống sống ảo đủ kiểu.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ không quen nổi đồ ăn miền Bắc, ai ngờ càng ăn càng mê.
Thậm chí ngay đêm đầu tiên, tụi nó đã lôi tôi vào nhà tắm công cộng…
Dưới ánh đèn trắng, “thành thật với cơ thể” là chuyện không tránh .
Mà cũng nhờ thế, tụi tôi nhanh chóng thân như chị em ruột – chuyện không cần giữ kẽ gì luôn.
Khi tôi vừa kịp hòa nhịp với cuộc sống đại học,
quân sự chưa xong đã nhận lá thư tỏ thứ ba,
thì… Kỷ Xuyên lại gọi tới.
“Tiểu Diêu, hôm qua qua nhà tìm em, định rủ đi nhập học chung.”
“Bác em đã lên trường rồi.”
“Hôm nay cũng đến trường, mà tìm mãi không thấy lớp em đâu cả. Em học ở khu nào thế?”
Tôi màn hình, lặng mấy giây.
Thật không ngờ, tới tận bây giờ ta vẫn không phát hiện ra… tôi không theo ta đăng ký vào Đại học Hạ Môn.
Tôi thở dài, nhàn nhạt :
“Không phải khác khu đâu, là khác hẳn trường rồi.”
Đầu dây bên kia im bặt một giây.
“Không thể nào… em gì ?” – Kỷ Xuyên gượng.
“Đừng giận nữa không, rồi rồi, là sai, nhận sai, xin lỗi còn chưa đủ à?”
“Em mau ra cổng ký túc đi, mẹ mang lên cho em một đống đồ ăn, có cả bánh mà em thích nhất đấy. Đừng trách ăn một mình nha!”
Tôi thật sự không nhịn nữa, bình tĩnh mà rõ ràng, từng chữ từng câu cho ta biết:
“Kỷ Xuyên, có lẽ thật sự chẳng hiểu tôi chút nào.
Từ đầu tới cuối, nguyện vọng của tôi chưa từng thay đổi – tôi chọn Học viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, ngành hàng không.”
“Anh biết điều đó mà, đúng không? Đó luôn là ước mơ của tôi. Sao tôi lại chạy đi Hạ Môn chứ?”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, các chị em trong phòng réo lên:
“Ơi em ơi, trưa nay mình đi ăn lẩu chiên nha?”
Giọng Đông Bắc rặt đặc, chọc thẳng vào lỗ tai người bên kia điện thoại.
Bên kia im bặt vài giây. Rồi đột ngột trở nên… ấp úng như đĩa bị trầy.
“Em… em đừng nữa mà, Tiểu Diêu.”
“Không, không thể nào. Em biết đổi nguyện vọng rồi cơ mà?”
“Sao em lại dám… một mình đi tận Cáp Nhĩ Tân xa thế?”
Tôi thở dài.
“Tôi không .”
“Lúc đổi nguyện vọng, có hỏi tôi không?
Sao lại mặc định tôi sẽ vì mà đổi theo?
Chưa kể… lý do đổi, không phải vì tôi. Tôi chạy theo chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.”
Kỷ Xuyên bắt đầu vội vàng, hoang mang, tìm cách giải thích.
Tôi thở dài.
“Tôi thật sự không đâu.”
“Kỷ Xuyên, lúc đổi nguyện vọng, có hỏi tôi không? Dựa vào đâu mà chắc chắn tôi sẽ đổi theo ? Anh đổi vì người khác, tôi mà đi theo thì cũng quá mất mặt rồi.”
Kỷ Xuyên hoảng hốt giải thích:
“Nhưng hôm đó… hôm đó buổi tối có hỏi mà! Em còn bảo là biết rồi! Làm sao em lại không đổi theo …”
“Không phải vì Tô Man sao? Anh chỉ là mềm lòng một chút thôi. Cô ấy khóc, sợ đi học xa sẽ bị bắt nạt…”
“Em cũng biết mà, ấy quê ở Phúc Kiến, từ khi bố bị bắt thì chưa từng về nhà. Cũng vì là tuyển sinh năng khiếu nên đâu có nhiều lựa chọn như em, thành tích của ấy không tốt, Hạ Đại đã là trường tốt nhất mà ấy đủ điểm vào rồi…”
Anh một tràng dài, mà tôi chẳng còn chút phản ứng nào.
Trong tai tôi, chỉ còn văng vẳng mấy từ lặp đi lặp lại: “ ấy, ấy, ấy”.
Đến lúc này rồi, vẫn chỉ đứng về phía Tô Man, vẫn chưa một lần nghĩ đến cảm của tôi.
Tô Man đúng là đáng thương – bố ngồi tù nhiều năm, dù trước đó đã ly hôn với mẹ, hai mẹ con ấy vẫn bị hàng xóm dòm ngó, phải dọn đến Lộ Thành để sống lại từ đầu.
Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?
Bi kịch của ấy không phải tôi tạo ra, sao tôi phải nghĩ thay?
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Kỷ Xuyên, nếu đã để tâm đến ấy như , thì bây giờ toại nguyện rồi.
Giữa tôi và cũng chỉ là bình thường thôi, chẳng có nghĩa vụ gì phải đi cùng nhau cả. Mong sau này đừng phiền tôi nữa.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Còn chưa kịp thấy nhẹ lòng thì cùng phòng đã gọi í ới lôi tôi đi ăn cơm.
Tôi cứ ngỡ chuyện đến đây là hết.
Nam Bắc cách biệt, ngàn dặm xa xôi, mà khoảng cách lớn nhất… là những tổn thương không thể xóa.
Thế tối hôm sau, Kỷ Xuyên lại xuất hiện trước mặt tôi.
15.
Lúc đó tôi không đi một mình.
Bên cạnh vừa hay có một cậu học cùng lớp đang đứng lóng ngóng.
Cậu ấy cao ráo, gương mặt cũng sáng sủa, trên tường confession trường từng thấy tên cậu không ít lần.
Tôi vốn định quay sang hỏi xem có chuyện gì cần giúp, vì khi nãy lúc ăn cơm, cậu đã len lén liếc tôi không biết bao nhiêu lần.
“Bạn học Thi Diêu, cái đó… là Giang Hạc, người gửi ba bức thư trước cho em chưa hồi âm…”
“Anh thấy em thực sự rất xinh, muốn nghiêm túc theo đuổi em, kiểu nghiêm túc thật ấy. Em có thể cho một cơ hội không?”
Cậu ta vừa lắp ba lắp bắp vừa gãi đầu, sau đó ngượng ngùng nhét vào tay tôi lá thư thứ tư.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu đã quay người chạy biến.
Ngay khoảnh khắc tôi đang định mở thư ra xem, phía sau liền vang lên một giọng quen thuộc:
“Thi Diêu.”
Tôi ngoảnh đầu lại. Kỷ Xuyên đang đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh mà lặng lẽ.
Có lẽ vì vội vã đến đây nên trông hơi mệt, sắc mặt không tốt lắm.
Nhưng áo sơ mi trắng phẳng phiu cùng quần tây sẫm màu vẫn chỉnh tề, vẫn là nam thần trường Nhất Trung ngày nào – trông nhã nhặn, điềm đạm.
Anh còn ôm theo laptop, có vẻ như vừa rời khỏi một buổi họp nào đó.
Dù lòng đã muốn dứt, tôi vẫn ngẩn người mất vài giây.
“Anh có chuyện muốn với em, mình tìm chỗ ngồi một lát không?”
Giọng cẩn trọng, như thể sợ tôi sẽ từ chối.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Em còn phải đi họp lớp tối nay, ở đây đi.”
Anh đã lặn lội đường xa tìm đến tận nơi, không để chắc chắn sẽ không chịu rời đi.
Chỉ là tôi không ngờ câu đầu tiên lại là:
“Mới quen mấy hôm đã tỏ , rõ ràng không nghiêm túc. Loại con trai chỉ mặt ấy, em nên tránh xa.”
Tôi nhạt, phản pháo thẳng thừng:
“Anh lặn lội xa xôi đến đây chỉ để mấy lời này à? Liên quan gì đến ? Tôi không quen mới thì phải canh giữ cho cũ chắc?”
Kỷ Xuyên bị nghẹn một chút, lần này chuyện không còn cao giọng như trước.
“Thi Diêu, không hiểu vì sao em không đổi nguyện vọng cùng . Anh xin lỗi, là tự tin quá mức. Anh cứ nghĩ em sẽ luôn đi cùng , đến bất cứ nơi nào…”
Tôi cắt lời :
“Dừng lại. Đừng đem suy nghĩ của áp lên người tôi. Anh không thể đạo đức trói buộc tôi . Người đổi nguyện vọng đầu tiên là , không phải tôi.”
“Nhưng trước đây em luôn theo đến bất cứ trường nào. Em còn biết mật khẩu tài khoản nguyện vọng của . Sao lần này lại không theo nữa?”
Kỷ Xuyên bắt đầu mất bình tĩnh, còn vươn tay giữ lấy cánh tay tôi.
“Nếu em đã có lựa chọn khác, tại sao không thẳng với ? Em nghĩ sẽ không cho em đi à? Sao phải giấu giếm, thử lòng nhau như ? Em thấy chơi trò đánh cược tương lai người khác thú vị lắm sao?”
Tôi thẳng vào , gằn từng chữ:
“Không. Không phải thú vị. Mà là lúc đó tôi mới nhận ra – chẳng hề hiểu tôi.”
“Anh không biết vì sao tôi chọn ngôi trường này, càng không hiểu mục tiêu của tôi là gì. Có thể trong mắt , tôi chỉ đơn giản là vì báo tên trường nào, tôi sẽ gật đầu theo đó.”
Kỷ Xuyên vội vàng :
**“Không phải như … Là vì quá tự tin vào cảm giữa chúng ta thôi. Em quên rồi à? Hôm đó, rõ ràng đã hôn em, em cũng đâu có từ chối… Anh tính đợi vào đại học mới chính thức tỏ , rồi sau đó… về lại Hồ Thành kết hôn với em…”
“Anh chưa từng ai khác, Thi Diêu. Tô Mạn chỉ là cái cớ… để chọc tức em.”
Giọng càng càng gấp gáp, khoé mắt đã hoe đỏ.
Tôi gạt tay ra, ánh mắt bình thản:
“Nhưng chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của tôi.”
“Thời điểm đó tôi mới thật sự nhận ra – người ở bên tôi lâu như , lại chẳng hiểu chút gì về tôi cả.”
“Chưa bao giờ chỉ vì cả.” Tôi thẳng vào , giọng điềm đạm.
**“Anh hẳn phải biết, bố tôi mất trong một lần thí nghiệm bay thử phi thuyền. Ngày trước tôi từng hỏi rất nhiều lần, rốt cuộc vũ trụ có gì mà lại đáng để ông ấy đánh đổi cả mạng sống như .”
“Thật ra, từ khi đó tôi đã luôn muốn tự mình tìm ra câu trả lời. Càng nhớ bố, tôi lại càng muốn hiểu điều gì đã khiến ông ấy bất chấp tất cả. Chẳng lẽ nghĩ, chỉ vì một người như mà tôi có thể dễ dàng từ bỏ giấc mơ ấy sao?”**
Kỷ Xuyên sững sờ: “Nhưng… em chưa từng với những điều này…”
Tôi nhẹ, không có oán giận, chỉ là một nỗi buồn đã lắng lại.
Anh có lẽ chưa từng nhận ra, những câu hỏi tôi từng buột miệng hỏi , không chỉ là vì nỗi nhớ bố. Mà chính là lúc ấy, tôi đã âm thầm gieo trong lòng hạt mầm muốn tiếp tục giấc mơ còn dang dở của ông.
Cho nên, tất cả những năm tháng nỗ lực ấy, chưa từng chỉ vì một người con trai.
Cuối cùng, tôi ra tất cả, coi như một lời tạm biệt thực sự dành cho đoạn thanh xuân đã qua.
“Đến giờ, tôi vẫn rất biết ơn. Lúc bố tôi mất, là người ở bên cạnh, giúp tôi vượt qua những ngày tồi tệ nhất. Khi mẹ tôi phải xoay sở đủ thứ vì công việc, chính bố mẹ cũng đã đối xử với tôi như người nhà.”
“Nhưng Kỷ Xuyên à, ngay khoảnh khắc tự ý từ bỏ lời hứa năm xưa, chúng ta… đã không còn khả năng trở lại nữa.”
16.
Hôm đó, sau khi tôi rời đi thì trời bất chợt đổ mưa lớn.
Bạn cùng phòng quay về, vừa vào cửa đã kể:
“Cậu biết không? Dưới ký túc xá tụi mình có một đẹp trai đứng dầm mưa suốt nãy giờ, mà thấy thương luôn, chắc thất quá nặng rồi.”
Tôi không có phản ứng gì đặc biệt, cũng chẳng muốn khuyên can nữa.
Kỷ Xuyên đã đứng dưới lầu ký túc suốt đêm, mãi đến khi trời sáng mới chịu rời đi.
Tôi cứ nghĩ sẽ quay về Hạ Môn. Không ngờ lại trực tiếp về thẳng nhà ở Hồ Thành.
Vài ngày sau, mẹ gọi cho tôi.
“Diêu Diêu, con có thể chuyện rõ ràng với A Xuyên một chút không? Nó bảo về từ Cáp Nhĩ Tân thì phát sốt liền, lên tới 39 độ mà cũng không chịu uống thuốc, không chịu vào viện.
“Vừa mới đỡ hơn chút thì lại không muốn đi học nữa, định bỏ luôn để ôn lại thi vào Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, chỉ để ở gần con…”
Tôi đau đầu không chịu nổi, không do dự, đáp dứt khoát:
“Không đời nào đâu ạ, bác . Con sẽ không chờ ta. Con đã sắp xếp hết cho cuộc sống đại học của mình rồi, sẽ không dừng lại vì ai cả.
“Làm ơn nhắn lại với ta: nếu cứ tiếp tục những chuyện ngốc nghếch đó, con sẽ càng xem thường hơn.”
Bên kia điện thoại hình như có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Sau này tôi nghe , cuối cùng Kỷ Xuyên vẫn ngoan ngoãn quay lại trường.
Nghe bảo là ông bà nội ra mặt khuyên nhủ.
Nhưng khi lên kế hoạch thi cao học, lại muốn nộp hồ sơ ra Cáp Nhĩ Tân.
Mỗi lần nghỉ lễ, đều bay từ Hạ Môn ra đây chỉ để tôi từ xa, lặng lẽ để lại những món đồ tôi từng thích.
Dù tôi không bao giờ phản hồi.
Nhưng mà, đến kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi đã chính thức thoát kiếp F.A rồi.
Là cậu Giang Hạc — người ngoài mặt thì trông ngầu vô đối, cứ đứng trước tôi là ngoan như cún con.
Cậu ấy đưa cho tôi… tận 99 bức thư , tôi thật sự không thể từ chối nữa.
Huống chi… cậu ta có cơ bụng thật sự rất .
Trong mỗi lá thư, thỉnh thoảng còn kẹp thêm mấy tấm ảnh khoe cơ bắp, khiến mấy đứa cùng phòng cứ xúi tôi “xác minh hàng thật”.
Rồi đến một ngày, khi Kỷ Xuyên tận mắt thấy Giang Hạc bế tôi trượt xuống máng tuyết cao băng băng, ta cuối cùng cũng biến mất khỏi thế giới của tôi.
Về sau, tôi gần như không còn nghe bất cứ tin tức gì về Kỷ Xuyên nữa.
Ngay cả căn nhà ở khu cũ của chúng tôi cũng mẹ tôi bán đi, dọn hẳn đến nơi khác.
Nhiều năm sau, tôi đạt ước mơ: học thẳng tiến sĩ.
Giang Hạc vẫn luôn bên cạnh tôi không rời, cùng tôi gia nhập một phòng thí nghiệm hàng đầu về hàng không vũ trụ.
Thỉnh thoảng nghĩ lại những chuyện thời niên thiếu, mới thấy tất cả chỉ là vài mảnh vụn vặt vãnh trong dòng ký ức.
Còn tôi — tương lai vẫn đang nằm trong dải ngân hà rộng lớn phía trước, chờ tôi tự mình bước tới.
-Hết-
Bạn thấy sao?