“Em đã gặp ta rồi, sao có thể ở cùng loại người như chứ? Xuất thân của ta rất bình thường, không thể giúp gì cho cả. Hai người chia tay đi, chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, lần nữa ở bên nhau, không?”
“…”
Tề Hiểu vẫn còn đang gì đó, tôi không còn nghe rõ nữa rồi.
Một bàn tay ấm áp to lớn đặt trên mắt tôi, bên tai là giọng trầm thấp dễ nghe của Lục Trạch Xuyên.
“Tảo Nhỏ, bà mà còn không đi mua đồ ăn với tôi thì tối nay chẳng có gì bỏ bụng đâu đấy.”
Ngay lúc này cơn đau bụng kinh lại giày vò tôi lần nữa, dạ dày quặn lên khiến tôi buồn nôn, có chút đứng không vững, trái tim lại như bị đ.â.m từng nhát, từng nhát một.
Lục Trạch Xuyên kéo tôi quay lại, dùng sức ôm tôi vào lòng, tôi dựa vào lồng n.g.ự.c cậu ấy, nghe từng nhịp tim ổn định của cậu, trên má là những giọt nước mặt chưa kịp khô.
Khi bị cậu ấy kéo lại, tôi vô thấy giá trị ham muốn trên đầu cậu.
Là giá trị thấp nhất trong mấy ngày nay, chưa đến 80.
Hình như việc cậu ấy ôm tôi như thế này không liên quan gì đến ham muốn.
Chỉ là muốn ôm nên mới ôm như này thôi.
Một lúc sau tôi mới thấp giọng : “Tim đau thật đấy.”
“Ừm.” Khi Lục Trạch Xuyên chuyện, lồng n.g.ự.c cậu ấy hơi rung lên: “Tôi cũng .”
Đáng tiếc mấy chữ đằng sau đều hòa vào gió, khiến tôi không nghe rõ.
13.
Không biết kết quả chuyện hôm qua của họ như thế nào, mà hôm sau đi , sự bất mãn của Tề Hiểu đối với tôi sắp viết hết lên trên mặt rồi.
Tôi lượng công việc nhiều gấp đôi bình thường mà chỉ muốn một tiếng.
Ngứa mắt tôi lại không muốn trực tiếp tới tìm tôi đối chất, chỉ có thể mượn lí do công việc để ngáng chân, chẳng qua là chút thủ đoạn không đáng để ý.
Rất nhanh, tôi đã nghe tin đồn trong công ty.
Khi đồng nghiệp với tôi chuyện này, trên mặt của ấy tràn đầy lo lắng.
“Tiểu Bằng và những người khác đều đang … cậu cướp trai của Tề Hiểu, sau đó bị người ta chia tay còn sống c.h.ế.t không đồng ý, muốn đeo bám ta. Còn nếu như ta bỏ cậu, cậu sẽ đến nhà ta loạn, khiến cho ta cả đời này không yên ổn.”
Tôi nghẹn lời mất nửa ngày: “…Nhìn tớ giống như người thiếu kiến thức pháp luật lắm hả?”
Hạ Ngôn nghe liền phì , thả lỏng vỗ nhẹ lưng tôi, viên vài câu.
“Tớ biết cậu sẽ không ra chuyện như mà, tớ tin cậu!”
Cô ấy nhích lại gần tôi, thì thầm bên tai: “Tớ đoán ta là muốn ép cậu từ chức.”
Từ khi biết tôi và Cô Lâm đã chia tay, hầu như hôm nào Lục Trạch Xuyên cũng sẽ xuất hiện trước mặt tôi an ủi vài câu, kết quả là cậu ấy ăn mặc ngày càng cầu kỳ, sặc rỡ hơn.
Thiếu điều viết chữ con công xèo đuôi ở trên mặt thôi.
Có hôm cậu ấy đến đón tôi còn mặc nguyên một bộ âu phục, bởi vì khác biệt quá lớn so với phong cách thường ngày nên tôi không nhịn mà thêm vài lần.
Kết quả của những cái đó là khiến cho chàng trai, người đã không ngừng từ việc buổi sáng hết kem đánh răng đến buổi tối thấy con mèo hoang, ừm… im lặng lại.
Đương nhiên, nếu như tôi và Lục Trạch Xuyên không cãi nhau thì chúng tôi chuyện cũng khá vui vẻ.
Huống chi còn có hơn hai mươi năm của chúng tôi nữa, cả hai đều hiểu rõ, lúc chuyện rất thoải mái, có khi đối phương còn chưa kịp hết lời thì bọn tôi đã biết bên kia định gì rồi.
Tôi lại gợi ra vài chủ đề chuyện nữa, hình như cậu ấy luôn cảm thấy không vui.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó không đúng.
“Ônggg làmmm saooo vậyyyy?”
Tôi chạy đến trước mặt cậu, chặn lại không cho cậu ấy đi tiếp, kiễng chân lên, tức giận giữ chặt mặt Lục Trạch Xuyên lại khiến mặt cậu đỏ lên.
Cái người này, từ nhỏ đã không thiếu người theo đuổi, tôi bị cậu ấy lôi ra để chắn đào hoa không biết bao nhiêu lần, vẫn không hiểu nổi những đó trúng điểm nào của cậu.
Về mặt lý thuyết, tôi biết cậu ấy quả thực trông hơi đẹp trai một xíu, vì là thanh mai trúc mã, ngày nào cũng gặp nhau từ nhỏ nên đối với khuôn mặt này kì thực đã quá quen thuộc, từ rất lâu đã không quan tâm cậu ấy trông như thế nào rồi.
Nhưng bây giờ, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cậu ấy như những ngôi sao sáng, khuôn mặt rõ nét như khắc ra, khi im lặng không không thì sự thản nhiên, vô tư bình thường biến mất không dấu vết, ngược lại hiện ra chút lạnh nhạt.
Trúc mã của tôi chầm chậm giơ tay bắt lấy bàn tay tôi, ngăn lại tác quấy này.
Sau đó cậu ấy cúi thấp đầu, thẳng vào mắt tôi, lông mi dày đen nhánh, mang theo chút xâm lược không rõ ràng.
Ngọn lửa dục vọng đang cháy lớn.
Bị ánh mắt đó khiến cho tim tôi đập nhanh hơn một nhịp, không biết tại sao khi đối diện với cậu ấy bỗng nhiên có chút hoảng hốt, hai má đỏ bừng như lửa, vẫn cố gắng gượng hỏi: “Sao đột nhiên ông lại không vui?”
Cuối cùng cậu ấy cũng chịu mở miệng, giọng nghe có chút chán nản: “Hôm nay tôi mặc âu phục.”
Bạn thấy sao?