“Táo Nhỏ, bụng còn đau không? Buổi tối đây nấu cơm, nhớ về sớm ăn.”
“Ông là đang thèm muốn cái nồi chiên không dầu tôi mới mua thì có!”
Trong lòng cảm muốn xỉu rồi, vẫn phải cãi nhau hai câu tượng trưng đã.
Chẳng trách Lục Trạch Xuyên luôn dù trời có sập xuống thì cũng có miệng tôi chống rồi.
Cậu ấy gửi qua một tin nhắn thoại.
Tôi mở lên, đầu bên kia là giọng khàn khàn đầy ý , nghe có vẻ đang rất vui vẻ:
“Đúng , tôi chính là thèm bà….” Cậu ấy cố ý dừng ở đoạn này hai giây: “Nồi chiên không dầu bà mới mua.”
12.
Lúc cùng Lục Trạch Xuyên đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn có đi qua một nhà hàng rất nổi tiếng.
Khi hai đứa quê mùa đang chúng tôi đang bám vào cửa kính của người ta, vào trong một cách cực kỳ hứng thú thì thật bất ngờ, thế mà lại gặp người quen thật.
Cố Lâm đang đỡ Tề Hiểu khóc đến nỗi khuôn mặt đầy nước mắt ngồi vào ghế.
Cấp trên của tôi quả là không thể tự chăm sóc bản thân , nhất định phải bám lấy cánh tay của Cố Lâm, nửa người đều dính chặt lên người ta, Cố Lâm bất ngờ không rút tay ra giống như trong ấn tượng của tôi.
Mà lại xoa đầu ta, sau đó giúp ta lau sạch những giọt nước mắt giống như trân châu kia đi.
Tôi nhớ lần đầu tiên cũng như duy nhất ta xoa đầu tôi chính là lần say rượu đó, không biết ta lẩm bẩm trong miệng tên của ai, sau khi xoa đầu tôi xong thì liền hôn tôi, là nụ hôn đầu tiên.
Khi đó hiếm khi thấy biểu cảm của ta thay đổi mạnh mẽ như , trong mắt đều là tơ máu, ham muốn trong mắt đông lại như mực không thể tan đi, biểu cảm hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi .
Lúc đó tôi thực sự đã nghĩ rằng ta tôi rất sâu đậm. Chỉ là ta không biểu hiện ra mà thôi, không sao, tôi có thể đợi.
Mãi đến khi sự yên bình giả dối kia bị xé tan, để lộ ra sự thật đau lòng bên trong.
Hóa ra tôi chỉ là đồ thay thế kém chất lượng.
Anh xuyên qua tôi thấy ai chứ?
Khuôn mặt tôi có góc nào giống ta nhất, có thể cho nhận sự an ủi hả?
Hay là khác biệt quá lớn à, dù sao khoảng cách thân phận cũng bày ra đấy, một người hoàn hảo đến mức khiến ai cũng đều khao khát nhận chút thương , sao tôi xứng chạm vào một cộng lông tơ của ấy chứ?
Có phải cũng đang nghĩ, Tô Thời Tinh tôi là cái thá gì đúng không?
Nếu không sao ngay cả việc chạm vào tay tôi không cũng không nguyện chứ.
“Em về nước khi nào?” Cố Lâm mở miệng trước.
Tề Hiểu vẫn còn đang khóc, mỹ nữ rơi lệ thật sự khiến người thấy mà đau lòng: “Bố bảo em về nước… Lâm Lâm, em vẫn luôn muốn chuyện với , lại không nghe điện thoại của em.”
“Năm đó không quan tâm đến tâm trạng của mà chia tay là em không đúng, cũng biết, ở bên Giang Tùy là cơ hội duy nhất để em có thể ra ngước ngoài du học, em thật sự không thể từ bỏ, xin lỗi, em xin lỗi…”
“Nhưng mà em chỉ lợi dụng ta mà thôi, em căn bản không ta.”
“Tại sao không thể đợi em thêm chút nữa chứ?”
Cô ta đến đây, trong đôi mắt vốn đầy buồn bã lại mang thêm chút vội vàng: “Em biết, vẫn còn thích em đúng không? Bọn họ đều tìm một người thay thế, chính là cái Tô Thời Tinh đó…”
Cố Lâm mấp máy môi, dường như muốn gì đó, cuối cùng vẫn im lặng như cũ.
Tề Hiểu Cố Lâm vẫn luôn không chuyện, dưới sự tủi thân cũng có chút tức giận, giọng khó tránh khỏi to lên.
“Hứa Hạo Viên hết tất cả với em rồi! Cậu ấy căn bản không Tô Thời Tinh, chỉ vì ta giống em nên mới đồng ý thử ở bên ta, tất cả mọi người đều biết đây thật ra chỉ là một trò chơi mà thôi!”
Hứa Hạo Viên, là một trong những người tốt của Cố Lâm.
Mỗi lần gặp tôi cậu ta đều vô cùng rạng rỡ, trên miệng còn kêu loạn “Chị dâu”, “Chị dâu”, dùng ánh mắt tinh nghịch mà trêu ghẹo Cố Lâm.
Khi cậu ta bị Cố Lâm lườm, tôi còn nghĩ là do ta ngại, không ngờ là đang muốn cảnh cáo Hứa Hạo Viên không để lộ.
Hóa ra cậu ta đều biết cả, tất cả mọi người đều đang giúp Cố Lâm giấu giếm tôi.
Tình của tôi xây dựng trên những lời dối và đống đổ nát, tất cả mọi người đều mở góc của thượng đế, khi thấy bản thân tôi tưởng rằng mình và Cố Lâm đương vô cùng ngọt ngào thì họ đều không nhịn , trong những tiếng đó đều mang theo ý tàn nhẫn, khinh bỉ mà lúc đó tôi không thể hiểu .
Cố Lâm…
Đôi mắt có chút chua xót, tôi cố gắng hết sức ngăn không cho những giọt nước mắt kia rơi xuống.
Chúng tôi cùng nhau đi khu vui chơi, cùng đi công viên nước, cùng nhau leo núi ngắm bình minh, khi đến lễ nhân ta còn tặng cho tôi đóa hoa Diên Vĩ ( ý nghĩa là một tuyệt vọng). Hóa ra bắt đầu từ lúc này chính là điềm báo rồi.
Tôi không sưởi ấm nổi trái tim .
Bạn thấy sao?