Xa Tận Chân Trời [...] – Chương 4

Chương 4

Lúc đó có phải ta cũng lạnh lùng mà tôi không?

Có phải sẽ cảm thấy tôi ngu ngốc muốn chết, bị ta trêu xoay vòng vòng, giống như một con ch.ó chạy theo ta, vẫy đuôi lấy lòng để đòi gần gũi, vừa cho chút ngọt ngào liền cảm thấy hạnh phúc đến mức ngất đi ư?

Tôi theo đuổi ta gần ba năm, ở bên nhau cũng gần 1 năm rồi. Tất cả sở thích của ta tôi đều biết rõ, sao ta có thể diễn giống y thật như chứ, nếu như không phải do tôi thấy sự ham muốn ít ỏi đến đáng thương của ta đối với mình thì ta còn định trêu tôi đến bao giờ đây.

“Đậu má, bà nhỏ của tôi ơi.” Lục Trạch Xuyên ngay lập tức vứt cái muôi trong tay đi, lau tay vào tạp dề màu hồng kia vài cái rồi mới kinh hồn bạt vía chạy đi lấy giấy lau nước mắt cho tôi.

“Hôm nay ngài kiểu tóc của hoàng đế nào ạ, thần có mắt như mù, mạo phạm đến ngài, không biết tốt xấu mà hỏng kiểu tóc của ngài rồi?”

“Tôi sai rồi mà Táo Nhỏ, haiz, bà đừng khóc nữa nếu không tí nữa mẹ tôi lại là tôi bắt nạt bà đấy.”

“A? Khóc thật sao?”

“Ây da, hạ thần tội đáng chết! Hay là ngài vò lại đầu tôi đi, đánh hai cái cũng , lần sau tôi nhất định sẽ không chạm vào đầu ngài nữa, không?”

Tôi biết cậu ta đang luyên tha luyên thuyên để dỗ tôi vui, lực lau mặt cho tôi thật sự rất nhẹ nhàng.

Tôi có chút cảm , thút tha thút thít hai tiếng mới miễn cưỡng ngừng khóc.

“Lục Trạch Xuyên, cảm ơn…”

Lời cảm ơn của tôi còn chưa kịp hết, qua đôi mắt ẩm ướt tầm mờ mịt, vừa ngẩng đầu liền thấy giá trị ham muốn trên đỉnh đầu người này bay lên đến 100.

Điểm tuyệt đối hàng thật giá thật.

Kể cả khi vừa xong khóc xong, sắc mặt tôi cũng thay đổi mấy lượt, cuối cùng nhịn không nổi nữa, tàn nhẫn mà cho cậu ta một chưởng.

Đồ biến thái!

6.

“Vậy rốt cuộc vừa nãy bà khóc chuyện gì hả?”

Lục Trạch Giang vừa bị đánh cho một trận đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, tay cầm túi đá chườm lên mặt, mặt đầy oán giận tôi.

“Không có gì, đi lười biếng bị bắt , ông chủ trừ mất 20 tệ của tôi thôi.”

Tôi tùy tiện bịa ra một cái lí do, thấy đuôi mắt Lục Trạch Xuyên giật giật hai cái, lộ biểu cảm lòng tốt bị đem cho chó ăn, rất muốn tiếp tục đánh nhau với tôi.

Tôi bưng bát canh mà cậu ta múc cho, chằm chằm vào nó rất lâu, trước khi nguội thì dùng thìa múc một muỗng đưa lên miệng.

“Lục Trạch Xuyên, tôi đang nghĩ…” Tôi ngừng lại một chút:  “Có phải Cố Lâm, không thích tôi, phải không?”

Khi tôi và Cố Lâm vừa mới ở bên nhau, Lục Trạch Xuyên đã bị tôi hỏi những vấn đề tương tự như này rất nhiều lần, giờ cậu ta đã có chút không quan tâm nữa rồi.

Vậy nên cậu ta nghe mãi thành quen, quay ra lườm tôi một cái, đáp lại một câu vô cùng ngắn gọn: “Chia tay.”

Dù sao thì dựa theo hình mọi lần, sau khi tôi hỏi cậu ta xong thì lại như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn ngọt ngào thân mật với Cố Lâm như cũ, cậu ta cũng lười , dù sao có nhiều cũng vô ích.

“Tôi đang nghĩ, có phải là từ khi bắt đầu…”

Không đợi tôi xong cậu ta đã nhảy vào: “Đúng , chia tay đi.”’

Tôi ngoài trong không , nắm đ.ấ.m trong tay có chút ngứa, vẫn nhịn xuống: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu đã không có cảm thì tại sao lúc đầu ta lại đồng ý…”

“Chia tay.”

Tôi thở dài một hơi: “Như cũng tốt, đáng lẽ tôi nên rõ từ sớm, thì chia tay thôi.”

“Đúng đúng đúng, chia… hả?”

Sau khi Lục Trạch Xuyên nghe rõ câu cuối cùng, suýt nữa ngã từ trên ghế sô pha xuống, chật vật bò lên từ thảm, âm cuối có chút vỡ: “Bà cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ?”

Tôi gật đầu: “Như ông đó, tìm ta chia tay thôi.”

7.

“Bà bị chiếm xác rồi hả? Xuyên không hay trọng sinh? À, là bị ràng buộc với hệ thống nhiệm vụ gì đó đúng không?”

“Những lời bà vừa đó, lại lần nữa đi.”

Sau khi giải quyết xong bữa tối, tôi ở trong phòng bếp rửa bát, Lục Trạch Xuyên lại giống như cái máy lặp xoay vòng quanh tôi xác nhận đi xác nhận lại.

Tôi đã nhấn mạnh mấy lần liền, cậu ta vẫn không tin.

“Bà thật sự muốn chia tay? Khi nào chia?”

Khi cậu ta lại đến tìm tôi xác nhận một lần nữa, tôi rốt cuộc bị hỏi đến phiền đành thuận miệng trả lời đối phó: “Được , đúng , là giả đó.”

“…” Lục Trạch Xuyên im lặng một hồi lâu, quay đầu ra chỗ khác không cho tôi thấy vẻ mặt của cậu.

Khi mở miệng chuyện lại lần nữa, giọng điệu của cậu ta vô cùng bình thản không có bất kì thay đổi nào, giống như là đã nhận cậu trả lời trong dự đoán: “…Tôi biết ngay mà.”

“Táo Nhỏ.” Cậu ta : “Lần sau đừng lừa tôi nữa.”

Bỗng nhiên trong tim có chút khó chịu.

Tôi quay mặt cậu ta lại, cậu ta lại còn ngang ngược xuống sàn lên trần, nhất quyết không chịu tôi.

Tôi bất lực thở dài: “Tôi đã nhiều như rồi ông vẫn không tin, tôi còn có cách nào khác chứ?”

Cuối cùng đôi mắt của Lục Trạch Xuyên cũng sáng lại lần nữa: “Vậy nên đều là thật?”

“Đúng thế.” Tôi ngiêm túc trả lời cậu ta: “Mấy ngày tới sẽ tìm thời gian chuyện với ta.”

Nắm không , sưởi ấm không nổi, thì buông tay thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...