Xa Tận Chân Trời [...] – Chương 3

Chương 3

Anh ấy lần sau đi, đổi lại là bình thường tôi sẽ coi như không có gì rồi thôi, hôm nay tôi biết hóa ra ấy cũng rất thích mình, muốn ấy ở lại lâu hơn một chút liền bám víu không rời kéo ấy lên lầu.

Vừa mở cửa, phát hiện phòng bếp đã sáng đèn, hương thơm nồng đậm của canh gà bay ra từ khe hở của cánh cửa.

Đá trúng vào đôi giày đá bóng ở trước lối vào, tôi vừa kích cỡ và phong cách đã lập tức biết vị khách không mời mà đến này là ai.

Bỗng chốc, tôi thật sự muốn mắng người.

Lục Trạch Xuyên khốn nạn! Cái đồ c.h.ế.t tiệt nhà cậu, đến không đúng lúc gì cả aaaaaaa!

Nói thì như thế, mà dạ dày của tôi lại vô cùng kém cỏi, bị hương thơm của nồi canh gà kích thích cảm giác thèm ăn, kêu lên một cách yếu ớt.

Người trong bếp nghe thấy tiếng ở ngoài liền đẩy cánh cửa đi ra ngoài.

“Tô Thời Tinh, bà đậu má sao giờ mới tan hả?”

Quả nhiên là Lục Trạch Xuyên, cậu ta đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt không phù hợp với khí chất của mình chút nào, tay còn cầm một cái muôi múc canh nữa chứ.

“Canh gà có thể uống rồi, cậu…”

Khi thấy Cố Lâm, cậu ta rõ ràng phát ngốc luôn rồi, những lời còn chưa ngay tức khắc nuốt trở về, sốt ruột tậc lưỡi một tiếng, giọng khống chế vừa hay trong phạm vi tôi nghe .

“Chịu rồi, sao tên tiểu tử này cũng ở đây, sớm biết đã không tới rồi.”

Tôi không trả lời lại.

Giữ nguyên tư thế mặt đối mặt này, trơ mắt giá trị ham muốn đang dần dần hiện ra trên đỉnh đầu cậu ta.

Vẫn là cái màu nền trắng như cũ, chữ ở đó lại đỏ đậm tươi tắn như máu, to hơn đậm hơn, cách xa như cũng có thể trực tiếp kích thích đến giác mạc của tôi.

Lưu lại một cảm giác bỏng rát như không có thật.

[Giá trị ham muốn: 98]

Tôi: “?”

5.

Não tôi có vấn đề rồi sao?

Dụi dụi mắt, nghiêm túc lại lần nữa, phát hiện số 98 đó vốn không chỉ là màu đỏ thôi, mà là số 98 thay đổi đủ 7 màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm và tím.

Thật là màu, giống y đúc con người của Lục Trạch Xuyên.

Nếu như

Trái tim tôi ngay lập tức chìm xuống, sâu trong tim vẫn còn mang chút hi vọng, quay đầu về phía Cố Lâm ở bên cạnh.

Anh ấy đút tay trong túi áo, đôi mắt nheo lại, khi đối diện với Lục Trạch Xuyên lại mang theo một chút cố ý khó hiểu.

Giá trị trên đầu vẫn là số 9 lạnh lùng đó.

Những hành trong quá khứ hình như đều có lời giải thích rồi.

Cố Lâm với tôi: “Tiểu Tinh, sao còn có người khác ?”

Giọng trầm thấp của ấy rất dễ nghe, khi chất vấn giọng điệu hơi nâng cao lên: “Hửm?”

Đổi lại là bình thường tôi đã sớm đuổi Lục Trạch Xuyên ra ngoài, sau đó trải qua khoảng thời gian hai người tươi đẹp với Cố Lâm rồi.

Nhưng hiện tại đầu óc tôi đang rất loạn, tùy ý trả lời “ừm ừm” hai tiếng, sau đó đẩy Cố Lâm ra ngoài cửa.

Cố Lâm bị tôi đẩy ra ngoài có chút mơ hồ, chân mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Tôi dùng phần lớn sức lực mới nặn ra một nụ nhẹ: “Không phải còn có việc sao? Anh đi đi, lỡ thời gian của rồi, thật ngại quá.”

Dưới hình huống này, người bình thường cũng có thể thấy điểm không hợp lý. Cố Lâm đứng yên tại chỗ, tôi thấy trong mắt ấy có chút mất kiên nhẫn, kìm nén rất sâu, giấu dưới ánh mắt đào hoa dịu dàng đó: “Em sao thế?”

“Không sao.” Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục : “Em thấy có chút mệt.”

Cố Lâm có vẻ còn muốn gì đó.

Lục Trạch Xuyên ngay lập tức vơ lấy cái muôi chạy tới chặn trước mặt tôi: “Cô ấy ấy mệt rồi, nghe không hiểu à? Ra cửa rẽ phải, còn đứng ở đây gì, mau đi đi.”

Hai người họ đối mặt nhau dường như còn có ánh lửa lập lòe hiện ra, hiện tại, tôi không có sức quản nữa rồi.

Giá trị trên đỉnh đầu Cố Lâm đã rớt xuống 8, chỉ vì hai câu vừa nãy.

Thế nên tôi cũng về phía Lục Trạch Xuyên, nở một nụ ấm áp: “Ông cũng đi về đi.”

“Tôi không về đấy!” Lục Trạch Xuyên nhanh tay đẩy Cố Lâm ra ngoài ngoài rồi đóng cửa lại, lúc đi qua tôi vào bếp còn thuận tay vò loạn tóc tôi hai cái: “Cho bà tức c.h.ế.t nè.”

Bình thường tôi ghét nhất là việc Lục Trạch Xuyên vò tóc tôi, nên cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng việc tôi sẽ lao đến đánh.

Nhưng cậu ta sắp chạy đến phòng bếp rồi mới phát hiện tôi chậm chạp không có chút tĩnh nào.

Lục Trạch Xuyên ngạc nhiên quay đầu lại.

Tôi vẫn đang đứng ở đó, im lặng rơi nước mắt.

Những giọt nước mắt không chịu khống chế rơi xuống từ đôi mắt tôi, rất nhanh khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, môi tôi khẽ hé, cố gắng thở đều để bình tĩnh lại, cuối cũng vẫn run rẩy khóc nấc lên.

Cố Lâm xem tôi là gì chứ?

Tình tôi đối với ta đầy nồng nhiệt như thế, ta đối với tôi là như thế nào?

Có phải bình thường tôi nắm tay ta, ta cũng đã rất khó chịu không?

Mỗi lần, mỗi lần khi ra ngoài hẹn hò, khi tìm bầu không khí thích hợp tôi sẽ tràn đầy mong đợi mà nhắm mắt lại, lại chẳng nhận 1 cái hôn ấm áp nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...