Cố Lâm là trai của tôi, chúng tôi nhau gần 1 năm rồi. Anh ấy là chàng trai đẹp nhất khoa tôi mà tôi phải theo đuổi mất 4 năm đại học mới có , ngoại hình tính cách còn có thành tích học tập, tất cả đều là top 1. Lúc tỏ tôi cũng chẳng ôm hi vọng gì, cũng chưa từng nghĩ đến ấy sẽ đồng ý.
Nhưng mà ấy đồng ý rồi, lúc đó tôi cảm thấy bản thân quả là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Sau khi ở bên nhau, bởi vì ấy là người khá dè dặt nên chúng tôi trừ nắm tay hôn môi ra thì chưa gì thân mật hơn cả.
Lần hôn nhau trước đó còn là khi Cố Lâm say rượu vô tri vô giác ôm hôn tôi.
Tôi cũng không biết giữa những cặp đôi nhau sẽ cái gì, mà lúc sinh nhật, tôi muốn hôn một cái vào mặt cũng bị vừa dịu dàng vừa nhẫn nại từ chối.
Anh ấy chúng tôi vừa ở bên nhau, vẫn cần phải bồi dưỡng cảm, hơn nữa đây còn là nụ hôn đầu của tôi, ấy không thể quá tùy tiện.
Chỉ là hôn vào má cũng không sao?
Tôi có chút thất vọng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Giọng của Cố Lâm thật sự rất dịu dàng, dưới ánh nến đỏ, đầy thương như tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp đó.
Được rồi, tôi gật đầu, cảm thấy chúng tôi có rất nhiều thời gian, từ từ cũng .
Cố Lâm rất nhanh đã trả lời: [Được chứ.]
Tôi ôm điện thoại vui vẻ gửi cho ấy 2 cái nhãn dán, còn muốn với ấy vài câu, vừa gửi câu [Đang gì thế?] đi, đột nhiên lại nhận tin nhắn của trúc mã.
Lịch sử không đội trời chung của tôi và Lục Trạch Xuyên đã tồn tại rất lâu, từ lúc cởi chuồng đánh nhau đến hiện tại vẫn luôn móc mỉa, kéo dài tận hơn 20 năm, thật sự thấy cậu ta là phiền.
Tôi vốn dĩ định giả vờ như không thấy tin nhắn, không ngoài dự đoán, cậu ta lập túc khủng bố tôi.
[Quả táo thối kia, trả lời tôi trả lời tôi trả lời tôi mau trả lời tôiiii.]
[Lại giả vờ không thấy tin nhắn có phải không? Ha, bà ngay cả tìm một cái lí do chính đáng để vòng vo với tôi cũng không muốn nữa.]
[Mẹ tôi! Canh! Canh gà hầm táo đỏ long nhãn!]
[Không phải bà sắp đến ngày à? Mẹ tôi bảo tôi đem qua cho bà bồi bổ, đừng để đau đến mức không xuốn nổi giường nữa.]
Nhìn thấy là dì tìm mình, tôi mới miễn cưỡng nhấn vào trả lời cậu ta.
[Biết rồi, phiền ông mang qua cho tôi nhé.]
Tiếp đến lại là cuộc cãi nhau như thường lệ, tôi một lòng chỉ muốn tìm Cố Lâm chuyện, đáng tiếc đợi rất lâu cũng không nhận tin nhắn của ấy.
4.
Đợi mãi mới tới lúc tan , tôi nháy máy đã nhảy ra khỏi phòng việc, chỉ để lại cho các đồng nghiệp đang phải tăng ca một bóng lưng.
Cố Lâm đang đợi tôi ở dưới lầu, tay đặt trong túi áo.
Nhìn thấy , tôi tung tăng lao vào lồng n.g.ự.c , nhắm chặt mắt, hít sâu mấy lần mới lấy hết dũng khí lên đỉnh đầu của Cố Lâm.
Quả nhiên, cái hộp thoại quen thuộc kia lại chầm chầm hiện ra, dưới ánh mắt chăm đầy căng thẳng và mong đợi của tôi cuối cùng nó cũng hiện rõ.
[Giá trị ham muốn: 9]
Quả nhiên điểm tuyết đối là 10 mà.
Ngay khi tôi đang gật gù đắc ý vì chuyện Cố Lâm hình như cũng rất thích mình thì ấy lại vỗ nhẹ vào tay tôi, ra hiệu cho tôi buông ra.
Sau đó mở cửa xe cho tôi vào.
“Sao hôm nay trông em vui vẻ ?” Anh ấy đang lái xe, bàn tay thon dài gõ nhẹ vào vô lăng một cách nhàm chán, một bên chuyện với tôi.
Không có chuyện gì, chỉ là hôm nay phát hiện ra là một cái người ngoài lạnh trong nóng thôi.
Tôi cảm thấy rất buồn , mà hiện tại không định thẳng.
Vậy nên có lúc cũng muốn hôn tôi phải không? Giống như tôi muốn hôn ấy .
Tôi cảm thấy vui mừng vì cảm của chúng tôi là xuất phát từ hai phía.
Trái tim thỏa mãn giống như nấu một nồi cháo đậm đà, ùng ục ùng ục, khuấy nhẹ một chút liền có thể ngửi mùi thơm giống như kẹo .
Cảm ơn vì đã biếng trong giờ việc, cảm ơn phần mềm đại nhân, cảm ơn các nhân viên phía sau đã nỗ lực tạo ra phần mềm này, cảm ơn thượng đế, cảm ơn cái năng lực đáng ghét, lại có ích này.
Tôi cảm tạ xong xuôi hết tất cả, đang nghĩ xem cách nào mới có thể khiến Cố Lâm thẳng thắn biểu đạt cảm của mình một chút.
Dù sao thì những chuyện hôn với nắm tay này đều là dạng thể hiện bên ngoài của dục vọng, lúc nào cũng kiềm chế thì không tốt lắm. Ừm… không tốt với thân thể.
Tôi và Cố Lâm còn chưa ở chung, ấy đã vô cùng quen thuộc với nhà của tôi.
Vậy mà đã đến dưới nhà rồi, tôi nhân tiện bảo ấy lên nhà nghỉ ngơi một chút, muốn cái gì đơn giản cho ấy ăn.
Anh ấy với tôi, vẫn là nụ như gió xuân đó, đuôi mắt nâng lên, lông mày cong nhẹ, ấm áp lại có chút xa cách.
Bạn thấy sao?