Xa Tận Chân Trời [...] – Chương 14

Chương 14 (Hoàn)

Cố Lâm từ trước đến nay luôn rất giỏi phóng đại, có thể ba phần thành mười phần, cho người ta ảo tưởng rằng bản thân ta sâu đậm.

Nhưng Cố Lâm lại nhấn mạnh một lần nữa, giọng đã có chút nghẹn ngào.

Trước khi cúp điện thoại tôi nghe thấy ta thấp giọng : “Hình như đã hiểu ý nghĩa câu khi đó của em rồi.”

Tôi thở dài: “Không sao, đã không quan trọng nữa.”

Tình cảm sâu đậm, đến muộn rồi thì còn ý nghĩa gì chứ?

Nếu như đã bỏ lỡ rồi, thì đành thôi.

Tôi đã không còn quay lại nữa, hi vọng cũng .

Lục Trạch Xuyên không quan tâm đến sự phản đối của tôi mà việc tôi bị ức h.i.ế.p ở công ty cũ với mẹ cậu ấy.

Từ trước đến nay dì Giang đều rất thương tôi, giống như là mẹ nuôi của tôi , sau khi nghe xong lập tức phẫn nộ, cũng muốn chấm dứt hợp đồng với công ty kia.

Tôi sợ bay màu, vội vàng đến bên cạnh dỗ dành để thái hậu bình tĩnh lại, ngàn vạn lần đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng công việc.

Cuối cùng vẫn nhờ Lục Trạch Xuyên công ty kia có Tề Hiểu ở đó thì sớm muộn cũng xong đời, tốt nhất cứ nên mặc kệ thôi.

Tôi nghĩ cũng đúng, khen ngợi cậu ấy sáng suốt uy phong.

Dì Giang giữ tôi lại ăn cơm, ăn một nửa thì dì hỏi tôi đến khi nào mới có thể đến nhà họ dâu.

Phụ huynh hai nhà chúng tôi không thích gì khác trừ việc gán ghép tôi và Lục Trạch Xuyên lại với nhau, sau đó thỏa mãn coi như đó là một quyết định sáng suốt.

Bị gán ghép mười mấy năm nay, theo lý mà tôi đã nghe đến chai lì rồi.

Nhưng không biết vì sao lần này tôi tự dưng lại cảm thấy lúng túng, vô thức Lục Trạch Xuyên.

“Thằng nhóc này còn lề mề cái gì nữa? Không phải khi đại học đã…”

“Mẹ.” Lục Trạch Xuyên cắt lời dì Giang.

Dường như ý thức giọng điệu của bản thân có chút cứng nhắc, Lục Trạch Xuyên một bên : “Mẹ, mẹ đừng trêu cậu ấy nữa, cậu ấy không chịu xấu hổ đâu.” Một bên như không có chuyện gì mà gắp thức ăn cho tôi, cho tôi một nụ trấn an.

Giống như vô số lần trước.

Nhưng giá trị ham muốn trên đầu cậu ấy chỉ có cao lên chứ chẳng giảm đi, vượt qua giá trị của hành ôm và hôn.

Vậy nên tôi mới muộn màng nhận ra dưới ánh mắt dịu dàng bất lực đó là một cảm khó bằng lời kéo dài suốt nhiều năm.

giấu quá sâu, chỉ vừa tiếp nó đã khiến tôi mất đi áo giáp, dỡ bỏ tất cả phòng bị, lúng túng không lên lời.

 17.

Như thường lệ, tôi đến phòng Lục Trạch Xuyên tìm máy chơi game để chơi.

Tiếng nước chảy ào ào trong bếp bỗng nhiên biến mất, tôi quay đầu lại , phát hiện Lục Trạch Xuyên đã vào phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.

Cái tên này bước đi hoàn toàn không có tiếng , chậm rãi mà lười biếng, giống như một con báo săn đang tiếp cận con mồi .

Lúc này, tôi có một loại ảo tưởng rằng mình đã lạc vào lãnh địa của cậu ấy.

Lục Trạch Xuyên cậu ấy có thứ muốn đưa cho tôi.

Mở ngăn kéo ra, xuất hiện một lá thư đã ố vàng bên trong.

Tôi đã quá quen thuộc với nó rồi.

Năm đó khi tôi tâm huyết dâng trào, với Lục Trạch Xuyên rằng hình như mình thích Cố Lâm rồi, thứ cậu ấy giấu sau lưng chính là bức thư này.

Sau này, trí tò mò của tôi lớn dần, nhất quyết muốn đọc bức thư đó, Lục Trạch Xuyên sống c.h.ế.t không cho tôi xem.

Cậu ấy rất ít khi từ chối tôi, lá thư này là lần duy nhất.

“Tôi đoán chắc là bà đã biết rồi.”

Lục Trạch Xuyên thấp giọng mở miệng, chất giọng đầy từ tính như tiếng đàn cello.

“…Cái gì?”

“Bà biết mà đúng không? Việc… tôi thích bà!”

Tôi không ngờ cậu ấy lại đột ngột thổ lộ như , nhất thời không biết gì.

“Táo Nhỏ, tôi hiểu bà. Chỉ cần vừa nhận ra có người thích mình, việc đầu tiên bà sẽ là giữ khoảng cách với người đó, hơn nữa còn cắt đứt quan hệ.”

…Đúng , thực sự là như thế.

“Xem như lúc trước bà không biết đi, giờ tôi sẽ cho bà, tôi thích bà. Tôi thực sự rất thích bà. Bà muốn vạch rõ ranh giới với tôi sao?”

Tôi choáng váng.

Lục Trạch Xuyên thực sự rất hiểu tính cách của tôi, tôi dựa vào bàn cậu ấy từng chút tiến lại gần mình.

Chợt phát hiện ra tôi… không .

Chúng tôi đã quen nhau quá lâu rồi, Lục Trạch Xuyên gần như đã hòa lẫn vào cuộc đời của tôi, rời xa cậu ấy, cắt đứt quan hệ, giống như người xa lạ.

Tôi không .

Cậu ấy chợt , ý trên môi sắp không giấu nổi nữa, tràn ra từ lúm đồng tiền trên má.

“Phản ứng này… tôi có thể hiểu rằng bà cũng có chút thích tôi không?”

Khoảng cách thật sự quá gần, tầm của tôi đều bị cậu ấy chiếm trọn, tiến thêm một chút nữa là tôi có thể chạm vào đôi môi tươi đẹp kia của cậu.

Trái tim đập dữ dội, những cơn sóng lớn cuồn cuộn trong tâm hồn tôi.

Nếu như hôn một cái thì sẽ như nào nhỉ?

“Nhưng tôi vừa mới chia tay Cố Lâm, tôi, tôi, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể …”

Mặt tôi sắp nóng đến bốc cháy rồi, xấu hổ vì ý nghĩ vừa nãy.

“Vậy sao?”

Lục Trạch Xuyên bình tĩnh , dường như rất tự tin vì đã nắm chắc phần thắng.

“Nhưng…”

“Giá trị ham muốn của bà đối với tôi là 100 đó!”

(Hoàn toàn văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...