Đồng nghiệp đột nhiên đứng dậy, tiếng kéo ghế thu hút sự ý của mọi người, ấy cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn cố ý phát ra tiếng mạnh để bày tỏ bất mãn.
“Cậu đi thì tớ cũng đi, dù sao công ty này cũng sớm muộn cũng sản thôi, tớ sẽ cùng cậu đi đến một nơi tốt hơn.”
Ở công ty, tôi có mối quan hệ tốt nhất với ấy, chúng tôi là cộng sự hợp tác với nhau vài năm nay, còn hứa hẹn sau này cũng sẽ luôn hợp tác việc.
Tôi còn tưởng rằng đó chỉ là lời , không ngờ ấy lại nghiêm túc như .
Nói không cảm là dối, trong lúc vội vàng, tôi nở một nụ ngọt nào với ấy.
“Hạ Ngôn, có ý gì?” Tề Hiểu vừa sốt suột vừa tức giận, giọng nháy mắt cao lên mấy tông.
Hạ Ngôn nhún vai: “Ồ? Cái này cũng không hiểu sao? Ý là, ai thích dỗ thì người đó dỗ, ai thích phục vụ thì người đó phục vụ, chị đây không nữa.”
Nhìn khuôn mặt Tề Hiểu vừa xanh vừa đỏ, Hạ Ngôn lại còn mặt quỷ trêu chọc ta.
Lúc này lại có thêm hai ba nhân viên nữa cũng thu dọn đồ đạc, hai nhân viên cũ có quan hệ khá tốt với tôi, cũng biết nhân phẩm của tôi ra sao, họ vốn chẳng hài lòng với Tề Hiểu, còn một nhân viên mới là người đã nhận sự quan tâm của tôi từ khi vào công ty.
“Vậy chúng tôi cũng đi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đổi việc.”
Có người đập mạnh vào vai tôi với vẻ mặt ranh mãnh.
Họ có thể còn chưa tìm công việc tiếp theo, vẫn lựa chọn đi cùng tôi.
Đây có phải là một cuộc biểu nhỏ không? Phải chăng là sự phản kháng yếu ớt?
Công việc lặp đi lặp lại và nhàm chán cũng không thể phai mờ đi sự nhiệt huyết sâu trong tâm hồn.
Hay là việc đứng lên khi không thể nhẫn nhịn nữa, cho dù kết quả có thể sẽ không đẹp như trong tưởng tượng.
Cả văn phòng im lặng giống như bị cuộc từ chức tập thể này cho kinh ngạc.
Tề Hiểu quả thực muốn phát điên rồi.
Từ trước tới giờ ta chưa từng bị một nhóm người đối nghịch như , thậm chí còn ta mất mặt trước mọi người, ta chỉ vào chúng tôi, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, không ngừng giỏi, , các người .
“Đều muốn nghỉ việc đúng không? Được, lắm, tôi cho cho tất cả các người vào danh sách đen, cả đời này các người đừng hòng việc ở tập đoàn của chúng tôi nữa.”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời cay độc của ta.
Tôi cầm điện thoại lên xem, thấy là Lục Trạch Xuyên gọi thì không nghĩ ngợi gì mà nghe luôn.
“Tốt nhất là ông thật sự có việc đi.” Tôi : “Bên này tôi bị sếp ép từ chức, đang bận lắm.”
“Hả?” Lục Trạch Xuyên hoang mang: “Không phải bà muốn ăn bánh đậu đỏ hoa hồng ở chợ Đông sao, tôi mua rồi, đang ở dưới nhà bà này.”
Lúc trước khi đi đến đây việc, tôi đã ăn ăn thử món bánh kia, sau đó liền nhớ mãi không quên hương vị đấy.
Chỉ là chỗ đó cách nhà tôi xa quá, ở tận bên kia thành phố, lái xe đi đi về về phải mất gần ba giờ, hơn nữa cũng không có dịch vụ giao hàng nên vẫn chưa có cơ hội ăn lại.
Gần đây tự nhiên lại muốn ăn món đó nên tùy tiện với Lục Trạch Xuyên vài câu.
Không nghĩ đến cái tên này lại lái xe cả buổi chiều chỉ để mua mấy miếng bánh đậu đỏ cho tôi.
Nghĩ lại, mỗi lần tôi cái gì với Lục Trạch Xuyên, cậy ấy đều tỏ vẻ vô tư chẳng quan tâm, thực ra đều âm thầm ghi nhớ hết tất cả.
Một dòng nước ấm dâng lên trong lồng ngực, trong giây lát xuất hiện nhiều cảm lẫn lộn khó tả.
Đang định lời cảm ơn thì lại nghe thấy tiếng Lục Trạch Xuyên:
“Cái gì, ép bà từ chức á? Chuyện tốt chuyện tốt, tôi đã bảo bà không nên ở đó từ lâu rồi mà.”
Tôi: “…”
Lục Trạch Xuyên: “Nói bao nhiêu lần rồi mà không chịu nghe, đến cùng tôi không à?”
Tôi cúi đầu ôm trán: “…Được rồi, Giám đốc Lục.”
Quả nhiên không lâu sau Lục Trạch Xuyên đã đến rồi.
Ý định ban đầu của cậu ấy là muốn giúp tôi thu dọn đồ đạc để nhanh chóng rời khỏi đây, đang ngồi ăn bánh đậu đỏ hoa hồng cậu ấy mang đến, nghe Tề Hiểu gọi điện cáo trạng với ông chủ trong phòng việc.
Lúc này Hạ Ngôn đến tìm tôi chuyện: “Cậu định… Ôi, đẹp trai quá !”
Không biết tại sao khi Lục Trạch Xuyên khen tôi lại cảm thấy rất vui.
Nhưng mà vẫn cần phải giữ mặt mũi: “Ừm, bình thường, cũng khá ổn thôi.”
“Tiểu Tinh, tiếp theo cậu định việc ở đâu?”
Khi Hạ Ngôn chuyện, những người muốn từ chức cũng tụ tập xung quanh.
“Đúng Tiểu Tinh, cậu có ý định gì không?”
“Tề Hiểu sẽ cho chúng ta vào danh sách đen, có thật không ? Nghiêm trọng thế sao?”
“Hừ, cùng lắm thì về sau ý một chút, không vào công ty của bọn họ nữa.”
“Tớ sao?”
Bạn thấy sao?