Xa Tận Chân Trời [...] – Chương 11

Chương 11

Tôi nở một nụ với ta, một nụ thoải mái, rạng rỡ.

Là nụ mà mỗi khi gặp ta sẽ ngay lập tức xuất hiện.

Chỉ là lần này đã không còn nữa.

“Đi đi.”

15.

Sau việc Tề Hiểu bỗng nhiên nhét thêm người vào dự án tôi sắp xong để cướp công lao, cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa.

“Dự án này khiến tôi tốn rất nhiều thời gian, đã sắp xong rồi, bây giờ điều tôi sang chi nhánh ở thành phố A là có ý gì?”

Tề Hiểu chỉ đơn giản là có bằng cấp cao cộng thêm điều kiện gia đình tốt, không thiếu tiền mà thôi, còn về kinh nghiệm việc gần như bằng 0.

Cái gì ta cũng không hiểu, lại cứ thích sai khiến người khác, khi chuyện còn có một đám người mới tâng bốc, quá mức bốc đồng, chỉ đơn giản vì ghét tôi mà bác bỏ tất các phương án của tôi, công khai đối nghịch với tôi.

Tôi ôn hòa muốn lí lẽ với ta, ta lại dùng 1 câu “Nhưng tôi cảm thấy nó không ổn.” Làm tôi tức .

Nửa tháng việc với ta này dường như giúp tôi chữa khỏi bệnh huyết áp thấp luôn rồi.

“Chi nhánh bên kia cũng rất ổn mà, tôi cảm thấy năng lực của khá tốt, vừa hay bên đó đang thiếu người nên tôi mới tiến cử thôi.”

Đến cả việc năng lực tôi tốt cũng có thể ra, thực sự là sợ tôi ở lại đây cướp người của ta mà.

Tôi : “Vậy sao giám đốc Tề không đi? Cô cũng có năng lực đó chứ, việc nửa tháng mà có thể đàm phán thất bại hai hợp đồng mà.”

“Cô!” Tề Hiểu đập mạnh bàn, đột nhiên đứng dậy.

Việc này luôn là nỗi đau của ta, ta nghĩ rằng có bố mẹ ở phía sau thì những việc đàm phán kinh doanh như này chỉ cần tên mình ra, sau đó cùng ăn bữa cơm là có thể giải quyết.

Không ngờ ta thực sự chẳng biết gì, lại còn phông bạt. Những thứ ta chỉ có thể lừa người ngoài ngành, chứ những ai lão làng trong ngành thì vừa nghe đã muốn rồi.

Hai hợp đồng đó vốn đều nắm chắc trong tay, vì sự kiêu ngạo và ngu dốt của ta mà thất bại triệt để.

Khi đối mặt với tôi, ta gỡ bỏ chiếc mặt nạ hiền lành vô kia xuống, lộ ra vẻ mặt tự cao tự đại.

Cô ta đánh giá quần áo của tôi từ trên xuống dưới, phát hiện ra toàn là đồ rẻ tiền mua ở siêu thị, khinh thường .

“Vậy thì từ chức đi?”

Tôi không ngờ ta lại nhanh chóng ra ý đồ của mình như , trong giây lát bị kinh ngạc vì độ mặt dày này.

“Tôi và Cố Lâm đã chia tay rồi, việc ta không đồng ý quay lại với liên quan gì đến tôi?”

Ý định ban đầu của tôi là với ta nhằm vào tôi cũng vô dụng, tôi và Cố Lâm đã chia tay.

Tội gì phải vì một người đàn ông ảnh hưởng quan hệ, chúng ta có thể cùng nhau việc bình thường và kiếm tiền.

Đáng tiếc, ta lại không nghĩ như .

“Bởi vì tôi chỉ cần thấy là khó chịu.”

Môi ta đỏ như máu, lên còn mang theo ác ý sâu sắc. Nhẹ giọng :

“Mấy ai thấy thế thân của mình mà dễ chịu chứ?”

Tôi siết chặt nắm tay.

Cô ta rắc muối vào vết thương vẫn đang nhỏ m.á.u của tôi, vui vẻ nó co thắt lại, chỉ vì muốn thấy tôi lộ ra biểu cảm đau khổ.

Chèn ép tôi giống như bóp c.h.ế.t một con kiến .

Tôi càng thảm , càng đau khổ thì ta càng vui vẻ.

Tôi không một lời, đẩy cửa văn phòng ra quay lại vị trí thu dọn đồ đạc.

Tề Hiểu chậm rãi theo sau tôi bước ra ngoài, dùng âm lượng mà cả văn phòng đều có thể nghe thấy để .

“Haizz, mặc dù trước đây đã từng loại chuyện đó, tôi cũng không thực sư muốn rời đi.”

Cô ta có vẻ rất tế nhị, giả vờ như đang rất quan tâm đến mặt mũi, ai đã nghe lời đồn trong công ty thì đều biết chính là chuyện tôi cướp trai của ta.

“Nếu như đã quyết định rồi, chúng tôi chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của thôi.”

“Mọi người, chúng ta cùng nhau cảm ơn Tô Thời Tinh vì những đóng góp của ấy cho công ty bao nhiêu năm qua đi.”

Bộp bộp bộp.

Cô ta xong liền dẫn đầu vỗ tay.

Dáng vẻ giống như đã đã giành thắng lợi hoàn toàn.

Việc này xảy ra quá đột ngột.

Nhất thời không có ai vỗ tay theo ta. Cô ta cứ vỗ tay như , không thể không nháy mắt với những nhân viên có mối quan hệ tốt với mình.

Ngay sau đó, một giọng vang lên vỡ cảnh khó xử này.

Giọng này vô cùng quen thuộc, lại hoàn toàn khác với giọng dịu dàng và dễ gần thường ngày.

Giọng ác độc, đầy trào phúng.

“Vậy từ chức đi?”

“Bởi vì tôi thấy là khó chịu.”

“…”

Là đoạn ghi âm từ điện thoại di của tôi, âm thanh vang vọng khắp phòng.                                                                                                  

Cả văn phòng im lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Sắc mặt Tề Hiểu lập tức thay đổi.

“Tô Thời Tinh! Cô bị điên à!”

Cô ta muốn lao tới giật lấy điện thoại của tôi, tôi lại né đi một cách nhẹ nhàng.

“Ồ, thật bất ngờ, tôi lại nghe thấy chó tiếng người này.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...