Xa Tận Chân Trời [...] – Chương 1

Chương 1

Sau khi ngoài ý muốn thấy sự ham muốn của người khác đối với bản thân, việc đầu tiên tôi là đi tìm người trai lạnh lùng của mình.

Dưới ánh mắt trông đợi của tôi, trên đỉnh đầu ta hiện ra dòng chữ: [Giá trị ham muốn: 9]

Ngay lúc tôi đang dương dương đắc chí cho rằng điểm tối đa là mười thì tên trúc mã không đội trời chung đột nhiên rảnh rỗi chạy đến nhà tôi chơi.

Mọi người im lặng nhau, tôi mở to mắt chằm chằm vào dòng chữ hiện ra trên đầu cậu ta.

[Giá trị ham muốn: 98]

Tôi: “???”

1.

Nguồn gốc của việc này là do tôi lười biếng, việc riêng trong giờ hành chính, đột nhiên ấn vào một cái trang web kì lạ.

[Nếu như một siêu năng lực, muốn có năng lực nào nhất?]

Từ ngữ vớ vẩn và giao diện màu đen đỏ kì lạ này thế nào cũng thấy không hợp lý.

Tôi đang muốn thoát ra thì lại phát hiện điện thoại đúng lúc bị đơ, ngay cả tắt máy cũng không .

Bất đắc dĩ tôi đành đi nghiên cứu cái giao diện này.

Hình như còn có để nhập chữ?

Tôi thử nhập câu: [Năng lực tôi muốn là khi chạm vào bất cứ thứ gì thì thứ đó đều biến thành tiền.]

Dòng chữ tôi vừa viết chìm vào giao diện màu đen kia, tạm dừng rất lâu mới chầm chậm xuất hiện lời đáp.

Chỉ là cái nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia có vẻ khó diễn tả bằng lời.

[Không , như sẽ khiến tiền bị mất giá, xin vui lòng thực hiện quyền cá nhân trong khuôn khổ của pháp luật, đừng đưa ra những nguyện vọng quấy rối sự vận hành của kinh tế nước nhà. Cảm ơn.]

Được rồi, đây còn là một cái phần mềm tốt biết tuân thủ pháp luật, văn minh và lịch sự đấy nhỉ.

Tôi lạnh một tiếng, càng lúc càng cảm thấy quả thực là một trò chơi giả mạo, cách nào cũng không thoát ra ngoài , chỉ có thể tiếp tục dây dưa với nó thôi.

[Tôi muốn người nhà sống lâu trăm tuổi.]

Nó nuốt xong chữ của tôi liền nôn ra một dòng vô ích.

[Sống c.h.ế.t có số, phú quý do trời, cái tiếp theo.]

Tôi bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, tùy tiện nhập thêm vài cái, tất cả đều không . Cuối cùng tôi mặc kệ sự đời, nhập một dòng chữ.

[Tôi muốn biết đối phương rốt cuộc có thích tôi hay không.]

Không ngờ là sau khi dòng chữ này biến mất, một lúc lâu sau phản hồi của trang web mới chậm chạp xuất hiện.

Hơn nữa câu trả lời lần này cực kì ngắn gọn.

[Ok.]

Dit me, nó còn là một cái phần mềm giả mạo tiếng Trung – Anh lẫn lộn nữa chứ.

2.

Cuối cùng cũng thoát ra, phút giây thấy trang chủ của điện thoại, tôi hạnh phúc đến suýt rơi nước mắt.

May mà chưa bị hỏng, nếu không thì không có tiền đổi điện thoại đâu, huhu.

Ngay lúc này, đồng nghiệp ngồi kế bên đi vệ sinh về, tôi nhanh chóng sắp xếp lại những chuyện vừa nãy, định kể với ấy.

Một tràng những lời phàn nàn ở trên miệng còn chưa kịp ra, đột nhiên thấy một thứ khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Trên đầu ấy xuất hiện một hộp thoại, khung đen nền trắng, chữ viết bên trong vừa to vừa đậm: [Giá trị ham muốn: 3]

Tôi: “…”

Cái quỷ gì vậyyy!

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nghi ngờ bản thân bị hoa mắt rồi.

Dụi dụi đôi mắt, lại lại lần nữa, cái hộp thoại đó vẫn xuất hiện trên đầu ấy khiến tôi không muốn ý cũng không .

Thế là tôi bèn đưa tay ra, muốn chạm vào thứ kia.

Nhưng lại phát hiện ra cái hộp thoại đó là ảo ảnh, tay tôi xuyên qua nó, không chạm vào cái gì.

Tôi nhớ đến cái nguyện vọng tôi vừa ước cùng với cái đáp án như nào cũng kia.

Đậu má, không phải chứ!

Đồng nghiệp thấy tôi bất một lúc liền nhịn không nổi nữa gọi hai tiếng: “Vừa nãy cậu định gì thế?”

Tôi chìm trong cố sốc của những việc kì lạ kia, bị lắc hai cái hồn vía mới chịu trở về, ánh mắt mê mang ấy, những lời định biến thành một câu: “Nhất định… không … lười biếng… việc…”

Tôi lấy hết thành tâm của mình ra để khuyên bảo ấy.

3.

Cô ấy vỗ nhẹ đầu tôi một cái, sau đó tôi thấy số trên đầu ấy rung lên, giống như là bị tôi chọc tức sắp giảm xuống 2, mà vượt qua bao gian nan vẫn ổn định vững vàng ở số 3.

“Cậu có bệnh hả Tô Thời Tinh? Cậu còn có mặt mũi mà khuyên tớ đừng lười biếng, nếu muốn thì cậu giảm thời gian sử dụng điện thoại từ 16 giờ xuống 10 giờ đi rồi hẵng nhá.”

Má ơi, cái đồ chơi này nó còn thay đổi nữa chứ.

Não của tôi có chút bối rối, cuối cùng bao nhiêu điều muốn đều biến thành một câu: Cái này rốt cuộc có quan hệ gì với điều ước [Muốn biết người khác có thích mình hay không?] của tôi chứ?

Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng, nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng gửi cho trai một tin nhắn:

[A Lâm, hôm nay sau khi tan đến đón em có không?]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...