Xà Tâm Kế – Chương 3

Chương 3

6

Sự “hi sinh” của ta quả nhiên đổi lại một chút chân từ Mộ Từ.

Sau khi hắn tỉnh lại, ánh mắt ta rõ ràng đã khác trước.

Những dòng chữ trong không trung cũng nhắc nhở ta—có lẽ Mộ Từ đã thực sự lòng với ta.

“Không có nam nhân nào có thể từ chối một nữ tử sẵn sàng hi sinh tính mạng vì mình, huống hồ Cố Triều Triều còn nhân hậu đến mức sắp chec mà vẫn nghĩ cho hắn và thanh xà.”

“So với nàng ta, thanh xà lại tùy hứng vô cùng. Hiện tại vết thương vẫn chưa lành mà đã lén lút chui ra ngoài, suýt chút nữa lại bị Tiểu Bạch tóm ! Khi Mộ Từ tìm thấy nàng ta, nàng ta sợ đến mức vội vàng chui vào hang chuột trốn.”

“Thanh xà hận đến nghiến răng, nàng ta muốn tìm mẫu thân của Cố Triều Triều báo thù, lại quên mất bản thân đang bị thương, ngay cả Tiểu Bạch còn không đấu lại.”

“Mộ Từ bây giờ đã kiệt quệ vì liên tục chữa thương cho Cố Triều Triều, còn phải trông chừng thanh xà đừng chuyện, hắn thực sự quá mệt mỏi rồi.”

“Thanh xà chẳng lẽ không hiểu rằng càng loạn, càng khiến Mộ Từ nghiêng về phía Cố Triều Triều hay sao?”

“Trên đời này có nam nhân nào thích một nữ nhân suốt ngày ghen tuông, oán trách?”

Điều thú vị nhất là—khi thanh xà tìm đến Mộ Từ tố cáo rằng chính mẫu thân ta đã bắt giữ nó, ép nó uống rượu hùng hoàng khiến nó phát điên, thì Mộ Từ lại không hề tin!

Bởi trong mắt hắn, thanh xà vốn tùy hứng bậy, so với việc mẫu thân ta chủ bắt nó, khả năng nó vì muốn báo thù Tiểu Bạch mà tự mình dâng mạng lên cao hơn rất nhiều.

Càng bị hiểu lầm, thanh xà lại càng oán hận, lại càng muốn tìm cách chứng minh bản thân.

Nhưng với Mộ Từ, những hành của nó lại chỉ là “không biết hối cải”.

Ta nhiều lần vô nghe Mộ Từ trách mắng thanh xà, bảo nó thu liễm tính .

Nhưng thanh xà lại gào lên tức giận, trách hắn “hỉ tân yếm cựu”, lòng đã đổi thay.

“Nếu chàng vẫn còn ta, hãy giec Cố Triều Triều ngay bây giờ, moi tim nàng ta ra đặt trước mặt ta.”

“Chàng không , tức là chàng không còn ta nữa.”

Ban đầu, Mộ Từ vẫn kiên nhẫn dỗ dành nàng ta, khi thanh xà càng lúc càng khóc lóc không ngừng, hắn dứt khoát chẳng buồn dỗ nữa.

Hắn thẳng thừng hỏi:

“Nàng còn muốn thân thể của Cố Triều Triều để hóa hình hay không? Nếu muốn, hãy an phận chờ đợi. Nếu không muốn, thì lập tức quay về Dược Vương Cốc.”

Thanh xà cứng họng, trong lòng lại càng tin chắc rằng Mộ Từ chỉ muốn đuổi nàng ta đi, rằng hắn thực sự đã thay lòng.

Lần cuối cùng khi ép Mộ Từ giec ta mà không , thanh xà giận dữ bỏ đi.

Trước khi đi, nàng ta còn trộm hết nhân sâm ngàn năm và vô số dược liệu trân quý trong kho dược của mẫu thân ta.

Mộ Từ lo lắng cho vết thương của thanh xà, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ.

Hắn viện cớ đi hái thuốc, thực chất là muốn tìm thanh xà.

Nhưng ai mà ngờ —thanh xà ngu xuẩn đến mức ăn sạch nhân sâm và dược liệu, cưỡng ép bản thân hóa hình.

Do vết thương ở đuôi rắn còn chưa lành, nàng ta lại hấp thu quá nhiều linh dược một cách thô bạo, cuối cùng hóa hình xong thì lại trở thành… một kẻ què!

Lúc nàng ta gặp lại Mộ Từ, vừa thấy hắn liền khóc lóc trách móc:

“Tất cả đều tại chàng vô vô nghĩa! Nếu không phải chàng ta bị thương, ta đâu ra nông nỗi này!”

Dù Mộ Từ dỗ dành thế nào, thanh xà cũng không chịu tha thứ.

“Trừ phi chàng lập tức theo ta trở về Dược Vương Cốc thành thân. Nếu chàng không chịu đi, tức là chàng không nỡ rời xa Cố Triều Triều.”

Mộ Từ không đồng ý.

Lúc này, thanh xà hoàn toàn tuyệt vọng.

Nàng ta buông lời ác độc—”Nếu đã , ta sẽ đích thân giec Cố Triều Triều để trút giận!”

Dứt lời, nàng ta vung tay đánh mạnh Mộ Từ một chưởng, rồi lập tức bỏ chạy lần nữa.

7

Mộ Từ biết thanh xà không chỉ đơn thuần suông—nó nhất định sẽ tìm đến ta.

Sau khi trở về, hắn cẩn trọng hơn bao giờ hết, luôn ở bên cạnh ta, không cho ta rời khỏi tầm mắt dù chỉ một khắc.

Những dòng chữ trong không trung nhấp nháy liên tục—

“Mộ Từ có khi nào đúng như lời thanh xà , đã thay lòng đổi dạ, thật sự Cố Triều Triều rồi không? Hắn phản bội thanh mai của mình rồi!”

“Đồ bạc ! Hắn chắc chắn là ghét bỏ thanh xà vì nàng ta đã trở thành kẻ tàn phế!”

“Nếu thanh xà thực sự ra tay Cố Triều Triều, liệu Mộ Từ có vì nàng mà xuống tay với thanh xà không? Trước kia rõ ràng hắn vẫn luôn nhường nhịn, nếu thực sự đánh nhau, thanh xà chắc chắn không phải đối thủ của hắn.”

Không lâu sau, thanh xà quả nhiên lẻn vào phủ ta, giả trang thành đầu bếp, lén hạ độc vào bữa ăn của ta.

Nhưng Mộ Từ từ trước đến nay luôn thử đồ ăn trước ta.

Vừa nếm một miếng, hắn đã nhận ra có độc, không kinh bất cứ ai mà lập tức tới nhà bếp, bắt tại trận thanh xà.

Hắn lạnh giọng cảnh cáo, ra lệnh cho nó không giở trò như nữa.

Để ổn định thanh xà, hắn lại một lần nữa lừa gạt, hứa rằng nó vẫn còn cơ hội đoạt xác ta.

Thanh xà truy hỏi “Khi nào?”, Mộ Từ nhất thời không trả lời .

“Bệnh tim của Triều Triều chưa chữa khỏi, nếu bây giờ ngươi đoạt xác nàng ấy, e rằng cũng chẳng kéo dài bao lâu. Chi bằng hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

Nhưng thanh xà không tin—nó nghĩ hắn chỉ đang viện cớ lừa gạt.

“Chàng có thể kiên trì chữa bệnh cho Cố Triều Triều suốt mười năm, nếu ta trở thành nàng ta, chàng tiếp tục chữa trị cho ta cũng chẳng có gì không !”

Mộ Từ đành phải hứa rằng chỉ cần nó không thêm chuyện, hắn sẽ giúp nó đạt mục đích.

Thanh xà tạm thời ở lại.

Ban ngày, nó cải trang đầu bếp trong bếp. Ban đêm, nó lén trốn trong suối nước nóng, chờ đợi để gặp gỡ Mộ Từ.

Nhưng một đêm nọ, ta bất chợt tỉnh giấc.

Không thấy Mộ Từ đâu, ta liền rời giường đi tìm.

Hắn thấy ta sắp phát hiện ra cảnh hắn cùng thanh xà song tu, nhất thời hoảng hốt, ép buộc thanh xà lập tức trở về nguyên hình.

Thanh xà phản kháng không chịu, Mộ Từ bèn dùng cấm chế, mạnh mẽ ép nó biến trở lại thành xà thân.

Trong quá trình giằng co, thanh xà bị thương.

Tận mắt thấy cảnh tượng ấy, ta vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Ta run rẩy nép sau lưng Mộ Từ, vừa sợ hãi thanh xà, vừa mềm lòng cầu xin:

“A Từ… nếu nó cứ mãi rắc rối như , hay là chúng ta đưa nó về lại núi rừng đi.”

Mộ Từ không muốn ta biết chân tướng về thanh xà, liền giả vờ thuận theo ta, cùng ta mang nó lên núi.

Nhưng trước khi đi, hắn đã hạ cấm chế lên người thanh xà, phải sau một ngày mới có thể giải trừ.

Lúc rời đi, thanh xà tuyệt vọng dùng thần thức cầu xin Mộ Từ—

“A Từ, đừng bỏ rơi ta… Ta cầu xin chàng…”

Nhưng Mộ Từ cố ý phớt lờ nó.

Hắn muốn dạy nó một bài học.

Nhưng hắn đã quên mất—trước đó thanh xà vẫn còn đang cùng hắn song tu, cả người đều tràn ngập khí tức giao hoan.

Vừa bị bỏ lại trong rừng, khí tức đó lập tức thu hút vô số rắn đực chưa hóa hình từ bốn phương tám hướng kéo đến.

Thanh xà dù là linh thú hộ sơn, lúc này lại hoàn toàn mất đi sức phản kháng, chỉ có thể mắt trân trân đám bò sát thô bạo kia dày vò mình.

Đến khi Mộ Từ quay lại tìm vào ngày hôm sau, thanh xà đã không còn ở đó.

Chỉ có những xác rắn đực bị cắn xé vương vãi khắp sườn núi.

8

Thanh xà biến mất không chút dấu vết.

Mộ Từ dù tìm mọi cách cũng không thể tìm ra nàng ta.

Những dòng chữ trong không trung lại bắt đầu tranh luận—

“Thanh xà hận Mộ Từ đến tận xương tủy! Hiện tại nàng ta đang ở Dược Vương Cốc tĩnh dưỡng, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Còn Cố Triều Triều nữa! Nếu không phải nàng ta xen vào chuyện của Mộ Từ, ép hắn thả thanh xà đi, thì thanh xà đâu phải chịu nhục nhã như ? Nàng ta chắc chắn sẽ bị báo thù!”

“Thực ra thanh xà là không chịu chấp nhận sự thật. Rõ ràng Mộ Từ đã không còn nàng ta nữa. Nếu nàng ta chịu rời xa hắn, đã không đến nông nỗi này.”

“Các ngươi hiểu gì chứ! Rõ ràng là Mộ Từ phản bội thanh xà, hắn đáng chec!”

“Thế còn Cố Triều Triều? Đúng là nàng ta lợi dụng Mộ Từ để chữa bệnh, cảm nàng ta dành cho hắn là thật. Tại sao nàng ta phải chec dưới móng vuốt của thanh xà?”

Những chữ ấy cãi nhau đến mức hỗn loạn, ta đã sớm quen với điều này.

Về phần thanh xà, Mộ Từ dường như cũng linh cảm nàng ta sẽ quay lại báo thù.

Hắn bắt đầu tu luyện không ngừng cả ngày lẫn đêm.

Ta nhận ra sự khác thường của hắn, liền hỏi hắn đang lo lắng điều gì.

Nhưng hắn né tránh, không chịu thật.

Ta cũng không vội, vẫn giữ thái độ như cũ, dịu dàng thân mật với hắn.

Cùng lúc đó, bệnh ta ngày một khá hơn, mẫu thân lại một lần nữa ấn định hôn kỳ.

Mộ Từ không phản đối, ngược lại, còn vui vẻ chấp nhận.

Nhưng ta thấy rõ nét u sầu trong mắt hắn ngày một sâu đậm.

Và rồi, vào ngày đại hôn—điều hắn lo sợ cuối cùng vẫn xảy ra.

Hắn vừa bị mẫu thân kéo ra tiền sảnh kính rượu, còn ta—đã bị thanh xà bắt đi!

Mộ Từ mang theo hơi rượu quay về phòng tân hôn, không thấy ta đâu.

Ngay khi hắn cảm nhận khí tức của thanh xà vẫn còn vương trong không khí, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt đến đáng sợ.

Hắn lần theo dấu vết thanh xà để lại, tìm đến ngọn núi nơi hắn từng bỏ rơi nàng ta.

Trời đã tối hẳn, không khí ngập tràn hơi ẩm lạnh lẽo và tanh tưởi.

Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chấn

Ta bị trói chặt tay chân vào một cọc gỗ, xung quanh là vô số rắn lớn nhỏ đủ loại.

Thanh xà đứng giữa bầy rắn, đôi mắt đỏ rực đầy ác ý, lạnh lùng ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...