Vứt Bỏ Trái Tim [...] – Chương 7

Chương 7

Ta nhạt, hỏi thẳng:

“Thế nào? Người mà ngươi không tiếc đầu độc ta để có , giờ nhớ lại rồi, lại vứt bỏ người ta như rác rưởi sao?”

Hắn liếc cái hộp đầy m.á.u me kia, trong mắt thoáng qua tia độc ác, lạnh lùng :

“Nàng ta không xứng.”

Giọng của hắn lạnh buốt, không hề che giấu sát ý.

Vậy là ta đã hiểu phần nào.

Có lẽ sau khi ta c.h.ế.t ở kiếp trước, Mai Cơ lại một lần nữa phản bội hắn – cũng giống như từng phản bội ta.

Thậm chí, cái c.h.ế.t của hắn ở kiếp trước… cũng không chừng là bị chính Mai Cơ dồn ép đến đường cùng.

Nghĩ tới đây, ta lại thấy buồn .

Không nhịn mà bật thành tiếng.

Thẩm Tranh nhíu mày ta, khẽ :

“Nàng…”

Hắn lắc đầu, rồi tiếp tục:

“Ta cứ tưởng rằng… dù nàng có ghét Mai Cơ đến đâu, khi thấy nàng ta rơi vào kết cục như , cũng sẽ lòng thương .”

Ồ, ra là trong lòng hắn, ta vẫn là đóa bạch liên hoa nhân hậu thánh thiện, lòng tốt dạt dào vô bờ bến, lúc nào cũng mềm lòng với thiên hạ.

Ta chẳng buồn thêm, chỉ hỏi thẳng:

“Thế rốt cuộc hôm nay ngươi đến đây là để gì?”

Hắn hơi rũ mắt xuống, giọng trầm trầm:

“Khanh Khanh… những chuyện trước kia, đều là do ta bị con tiện nhân đó mê hoặc. Giờ đã có cơ hội lại, ta chỉ hy vọng—”

Hắn đột ngột tiến lên hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai ta:

“—rằng nàng có thể tha thứ cho ta, cho ta một cơ hội nữa.”

Lại là câu đó.

Lại là ‘tha thứ’.

Ta quay đầu đi, không buồn đáp.

Hắn vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục :

“Còn nửa tháng nữa, chiến sự biên giới chắc chắn bùng nổ.”

“Tiêu Dương nhất định sẽ c.h.ế.t trên chiến trường.”

“Khanh Khanh, nàng sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn, đúng không?”

Ta vừa định mở miệng mỉa mai thì bất chợt khựng lại.

Sống lại một đời, cả ta và Thẩm Tranh đều phạm chung một sai lầm:

Chúng ta cho rằng mình có thể đoán trước tương lai.

Nhưng thật ra, từ khoảnh khắc sống lại, rất nhiều điều đã thay đổi.

Chuyện đời sao có thể lặp lại y hệt? Ai dám chắc mình thật sự biết trước điều gì sẽ xảy ra?

Ta thẳng vào Thẩm Tranh, nở một nụ thật rực rỡ:

“Ai với ngươi… Tiêu Dương nhất định sẽ chết?”

Trong lúc hắn còn đang sững sờ, ta kiên định đáp:

“Ta tuyệt đối sẽ không để Tiêu Dương chết.”

Sau ngày hôm đó, Thẩm Tranh như kẻ mất trí.

Mật báo từ người của ta cho biết – hắn bắt đầu hành xử điên rồ, bất chấp mọi thứ.

Nhưng ta chẳng lấy lạ.

Bởi vì ta biết, hắn đang tự đẩy mình vào chỗ chết.

Và đó – chính là kết cục mà ta mong đợi nhất.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Đúng như dự đoán, biên giới phía Bắc bắt đầu bị dị tộc xâm chiếm, chiến sự bùng nổ.

Tiêu Dương, cũng như kiếp trước, một lần nữa giao trọng trách ra chiến trường trong thế khẩn cấp – lần này là đến Mạc Bắc, nơi chiến sự đang căng thẳng.

Ta vào cung diện thánh, cố gắng thuyết phục Hoàng thượng rằng Tiêu Dương có bệnh cũ trong người, mà Mạc Bắc lại là nơi khắc nghiệt, rét buốt – e là hắn không chịu nổi.

Ta khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, chọn người khác thay thế.

Nhưng Hoàng thượng chẳng những không đồng ý, mà còn mắng ta một trận, cho rằng nữ nhân xen vào chuyện triều chính là không biết phép tắc.

Về phủ, Tiêu Dương cũng tỏ vẻ không hài lòng với ta.

Hắn , là nam nhi thì khi quốc gia có biến, sao có thể co đầu rút cổ?

Ngay cả khi c.h.ế.t trận, đó cũng là cái c.h.ế.t xứng đáng nhất của một vị Tướng quân.

Ta chỉ đành câm lặng, trơ mắt hắn khoác chiến bào, dẫn quân rời đi.

Sau khi Tiêu Dương xuất chinh, Thẩm Tranh nhanh chóng tìm đến.

Hắn ngồi cạnh ta, vẻ mặt điềm nhiên, chuyện đầy ý mỉa mai:

“Xem ra… nàng vẫn thua rồi. Mọi chuyện cuối cùng vẫn đi theo quỹ đạo kiếp trước.”

“Tiêu Dương – chắc chắn sẽ chết.”

Ta quay đầu, mỉm với hắn:

“Vậy thì… cứ chờ xem.”

Có lẽ vì trong giọng của ta mang quá nhiều tự tin, nên hắn thoáng ngây người.

Trước khi rời đi, hắn chỉ để lại một câu:

“Khanh Khanh, lần này, ta nhất định phải có nàng.”

Trận chiến ở Mạc Bắc kéo dài suốt mấy tháng.

Cuối cùng kết thúc bằng một đợt tập kích vào ban đêm đầy bất ngờ từ quân ta – kết quả: quân ta đại thắng.

Kẻ địch bị đánh tan tành.

Khi tin thắng trận truyền về, cả kinh thành như vỡ òa.

Duy chỉ có phủ Tướng quân là lặng như tờ.

Bởi vì… Tiêu Dương đã hy sinh.

Không ngoài dự đoán, Thẩm Tranh đến rất nhanh.

Ánh mắt hắn không giấu nổi sự hả hê, giọng như lưỡi dao:

“Khanh Khanh, cuối cùng thì nàng cũng thua rồi.”

Hắn trấn an ta:

“Đừng lo. Mọi chuyện ta đã sắp xếp xong.”

“Trong lễ tang của Tiêu Dương, chỉ cần nàng giả chết, ta đã chuẩn bị người đổi xác, đưa nàng trốn đi.”

“Sau đó, chúng ta sẽ sống như xưa – bên nhau trọn đời.”

Ta gật đầu, vẻ mặt như cứng lại, bình thản đáp:

“Ngươi sắp xếp thật chu toàn.”

“Chỉ là… trước đó, ta còn một việc cuối cùng cần .”

Hắn hơi ngẩn ra:

“Việc gì?”

Ta đáp:

“Vào cung – thay phu quân ta nhận thưởng.”

Dù xác Tiêu Dương còn chưa đưa về, theo lệ thường, Hoàng thượng sẽ truy phong và ban thưởng cho người đã hy sinh.

Thê tử thay mặt phu quân đi lĩnh thưởng, cũng là điều hợp lẽ.

Thẩm Tranh không nghi ngờ gì, chỉ ta thật sâu, dặn dò:

“Vậy thì… Khanh Khanh, ta chờ nàng về.”

Ta mỉm , nhẹ nhàng đáp:

“Được.”

Thẩm Tranh rốt cuộc không đợi ta quay về.

Thứ hắn nhận … là một đạo thánh chỉ ban chết.

Tội danh: thông đồng với địch, phản quốc – chứng cứ rõ ràng.

Tội này chính là tội tru di, c.h.é.m đầu ngoài phố chợ để răn đe.

Hắn bị giam vào đại lao, ba ngày sau sẽ bị xử trảm trước công chúng.

Ta đến ngục thăm hắn.

Gặp lại ánh mắt đầy tuyệt vọng của hắn, ta bật thành tiếng.

Hắn ta , đôi mắt đỏ ngầu, gần như muốn nổ tung.

Hắn nghiến răng gằn giọng:

“Vì sao? Khanh Khanh, chẳng lẽ nàng Tiêu Dương đến ? Nên mới đi mật báo với Hoàng thượng, chỉ để báo thù cho hắn?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...