Vứt Bỏ Trái Tim [...] – Chương 4

Chương 4

Quả nhiên, nàng ta chẳng chờ lâu – ngay hôm Thẩm Tranh cưỡi ngựa dạo phố, liền chạy tới “ngất” trước ngựa hắn.

Nghĩ lại kiếp trước, ta cũng chẳng rõ Thẩm Tranh và Mai Cơ bắt đầu lén lút qua lại từ lúc nào.

Chỉ nhớ khi chức vị của Thẩm Tranh ngày một cao, thì ánh mắt Mai Cơ hắn càng lộ rõ tham vọng và khát khao.

Có thể thấy, một cơ hội tiếp cận tân Trạng nguyên như , nàng ta nhất định sẽ không bỏ lỡ.

Vậy thì, ta giúp nàng ta toại nguyện cũng chẳng sao.

Chỉ là – nếu như kiếp trước họ vụng trộm sau lưng ta, thì kiếp này ta lại “tạo điều kiện” cho họ đường đường chính chính đến với nhau.

Thế mà… hình như Thẩm Tranh chẳng quý trọng cho lắm.

Mai Cơ vào phủ của hắn đã lâu, mà hắn vẫn chưa chịu cưới nàng vợ chính thức.

Chắc hẳn thân phận kỹ nữ của nàng ta đã bị hắn phát hiện.

Dù sao thì lúc này Thẩm Tranh chỉ vừa mới đỗ Trạng nguyên, địa vị vẫn chưa vững.

Nếu cưới một kỹ nữ, e sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.

Không giống như kiếp trước – khi hắn đã có quyền thế trong tay, muốn gì thì , chẳng kiêng nể gì ai.

Điều ta không ngờ là – chỉ vài hôm sau, Thẩm Tranh lại đột nhiên đến phủ tìm ta.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh, mà như không , dăm câu khách sáo rồi đột ngột nhắc đến một chuyện:

“Nghe nương tên Mai Cơ từng với ta, nàng ấy bị ép kỹ nữ ở Xuân Phong Lâu… là do nàng ra tay?”

Một câu đảo trắng thay đen, đổ tội cho ta ép người lương thiện vào kỹ viện – hay cho một màn dựng chuyện.

Ta lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn bình thản đáp:

“Ta cũng không ngờ bản thân mình lại có bản lĩnh to lớn đến – dám chuyện phạm pháp như thế, mà vẫn có thể bình yên ngồi đây chuyện với ngươi.”

Câu khiến hắn nghẹn lời, sắc mặt hơi đổi, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, tiếp:

“Vậy… có nghĩa là Mai Cơ đã lừa ta?”

Trong lòng ta đã bắt đầu thấy khó chịu, chẳng muốn dây dưa thêm với hắn.

Vì thế, ta sa sầm nét mặt, lạnh nhạt :

“Thật hay giả, đại nhân tự điều tra sẽ rõ. Nếu đã không tin, cớ gì còn đến đây hỏi ta?”

Rõ ràng Thẩm Tranh không ngờ ta lại tỏ thái độ như thế, sững người một lúc, rồi nhanh chóng đổi sang bộ mặt tươi .

“Hỏi à? Cô nương hiểu nhầm rồi. Ta đến đây hôm nay thật ra là vì…”

Hắn ta, đầy ẩn ý, rồi thong thả tiếp:

“…muốn cầu hôn nương.”

Ta thoáng sững sờ.

Thấy phản ứng của ta, hắn càng tỏ ra chân thành hơn, cứ thao thao bất tuyệt:

“Từ hôm gặp nương ngoài hiệu sách, ta đã đem lòng ngưỡng mộ.”

“Chỉ là khi ấy chưa có gì trong tay, không dám tỏ rõ tấm lòng.”

“Giờ đây mới có dũng khí đến chính thức cầu hôn.”

Phải rồi.

Kiếp trước cũng đúng vào thời điểm này, hắn đến cầu hôn ta.

Khi ấy, ta cảm vô cùng – nghĩ rằng hắn dù đã đỗ Trạng nguyên, vẫn không quên ân nghĩa ta từng cứu giúp thuở ban đầu.

Giờ nghĩ lại, chỉ thấy nực .

Đâu phải hắn trọng xưa nghĩa cũ –

Hắn đơn giản chỉ vì lúc này mới chính thức bước chân vào quan trường.

Mà trong quan trường, từ mở rộng quan hệ, thu phục lòng người đến chạy chọt mưu cầu – thứ gì cũng cần tiền.

Vậy thì có cách nào nhanh hơn là cưới một tiểu thư con nhà phú thương như ta?

Tâm tư ăn chặn gia tài của nhà ta, hắn đã có từ lâu.

Đời trước ta thật quá ngây thơ – mới chỉ đính hôn mà đã rút ruột rút gan đem hết cho hắn, kết quả nhận về chẳng khác gì bi kịch.

Cũng may kiếp này ta đã sớm đề phòng, không để hắn đạt như ý.

Ta đứng dậy, mỉm thi lễ với hắn, nhẹ nhàng :

“Nếu là đến cầu hôn, thì thực xin lỗi…Ta đã có hôn ước rồi.”

“Nàng gì cơ?”

Thẩm Tranh kinh ngạc.

Ta thẳng vào ánh mắt đầy bối rối của hắn, tươi rạng rỡ.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên một giọng nam trầm ổn, lạnh lùng:

“Nàng , nàng đã có hôn ước. Và người đính hôn với nàng – là ta.”

Thẩm Tranh nghe liền quay đầu ra cửa, vẻ mặt càng lúc càng sững sờ.

“Tiêu… Tiêu Tướng quân?”

Chính là Tiêu Dương – vị Kim Ngô Tướng quân đang nắm quyền chỉ huy Ngự Lâm quân tại kinh thành.

Kiếp trước, hắn chính là đối thủ lớn nhất của Thẩm Tranh.

Hai người đại diện cho hai phe văn – võ trong triều đình, đấu đá suốt gần mười năm, bất phân thắng bại.

Khi ấy, dù ta hao tâm tổn trí thế nào cũng chỉ giúp Thẩm Tranh tạm thời giữ vững thế trận, không đến nỗi bị lấn át.

Về sau, do chiến sự biên cương bùng phát, Tiêu Dương lệnh xuất chinh.

Ai ngờ lần ấy hắn tử trận nơi sa trường, kết thúc cuộc tranh đấu quyền lực giữa hắn và Thẩm Tranh.

Cái c.h.ế.t của Tiêu Dương khiến Thẩm Tranh từ đó không còn ai cản bước, một mình nắm trọn quyền thế trong tay.

Kiếp này sống lại, ta đã sớm không còn ý định đính hôn với Thẩm Tranh.

Nhưng cũng phải nghĩ cho bản thân và gia tộc – tìm một chỗ dựa vững chắc vẫn là chuyện nên .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...