Vứt Bỏ Quá Khứ – Chương 3

Chương 3

7

Căn Phòng Chợt Trở Nên Yên Lặng

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, nụ của Lê Nguyệt cũng tắt dần.

Cố Trạch khẽ, khóe môi cong lên.

“A Yến, không cần phải gay gắt như .”

“Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật Lê Nguyệt, đừng khiến mọi người mất vui.”

Lục Yến im lặng chằm chằm vào Cố Trạch, một lát sau bỗng bật .

“Chỉ là thôi.”

Cảm giác căng thẳng lập tức tan biến.

Lê Nguyệt liếc tôi, ánh mắt khó đoán.

Nhưng rất nhanh, ấy lại quay về bên cạnh Lục Yến, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, dựa dẫm như trước.

Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, ấy cũng không khó dễ cho tôi nữa.

Trước khi ra về, Cố Trạch đề nghị đưa tôi về nhà.

Lê Nguyệt đã say khướt, tựa người vào lòng Lục Yến.

Anh tôi như muốn gì đó, lại cúi đầu người trong lòng mình, cuối cùng chẳng gì cả.

Anh bế ngang Lê Nguyệt lên, rời đi trước.

Khi Lục Yến không thấy, Lê Nguyệt hé mắt, nhẹ nhàng với tôi.

Nhưng khi Cố Trạch quay lại, ấy lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đứng trên lề đường, tôi và Cố Trạch đều im lặng.

Cuối cùng, tôi là người vỡ sự yên tĩnh trước.

“Tôi không những lời đó.”

“Hả?” Cố Trạch tôi.

Tôi nghĩ một chút, rồi lặp lại lần nữa.

“Lê Nguyệt bịa chuyện.”

Anh đột nhiên cúi người sát lại gần tôi.

“Vậy ý em là em thấy tôi không đủ tốt?”

“Không phải…”

Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào.

“Đùa thôi.”

Anh khẽ hắng giọng, giọng nhẹ nhàng.

“Về nhà nghỉ ngơi đi, đừng để những người không xứng đáng ảnh hưởng đến em.”

Tôi khẽ đáp một tiếng.

Sau đó, cả hai im lặng đi về chung cư của tôi.

Cố Trạch đứng dưới lên đến khi tôi vào nhà, bật đèn, rồi mới quay đi.

Vì buổi tiệc tôi có uống một chút rượu, nên lên giường ngủ sớm.

Nhưng khi đang mơ màng thiếp đi, tôi bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.

Lập tức tỉnh táo, tôi bật dậy, dựa vào đầu giường, tay vớ lấy một chiếc gối ôm.

Bóng người dần hiện ra trong tầm mắt, tôi lập tức ném chiếc gối về phía đó.

Nhưng người kia dễ dàng bắt , rồi tùy tiện ném sang một bên.

Tôi rõ gương mặt ta.

— Là Lục Yến.

Tôi sững sờ nhận ra mình đã quên đổi mật mã cửa.

Trong những ngày mập mờ ấy, nơi này từng là góc nhỏ để chúng tôi trốn khỏi thế giới.

Ở đây, từng tôi, từng ôm tôi, từng hôn tôi.

Anh từng hứa chắc nịch rằng, khi nào đủ khả năng để công khai cảm, chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Tôi đã chờ, đã mong đợi.

Nhưng rồi, lại bất ngờ tay trong tay với một người khác.

Những ngày gần đây, từng lời , từng hành của đều nhắc tôi rằng—

Tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để thời gian.

Tôi hoàn hồn, chằm chằm vào , giọng lạnh lùng.

“Anh đến đây gì?”

Anh Tự Ý Ngồi Xuống Mép Giường

Ánh mắt dán chặt vào tôi, không chớp lấy một lần.

Nhìn một lúc lâu, bất ngờ nghiêng người hôn xuống.

Tôi đẩy không ra, lập tức đá vào hông , nhân cơ hội lách sang một bên.

Lục Yến hít mạnh một hơi, sau đó bật khẽ.

“Đường Đường, rốt cuộc là hắn ta hôn giỏi hơn, hay hôn giỏi hơn?”

“Sao em có thể để hắn ta hôn em chứ?”

“Vừa nãy đưa em về, hắn có lên nhà không?”

Tôi không trả lời.

Anh chờ lâu, bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Sao không gì?”

Nghĩ đến bộ dạng đắc thắng của Lê Nguyệt trước đó, tôi bỗng thấy nực .

“Anh đặt Lê Nguyệt xuống rồi chạy đến tìm tôi à?”

Giọng vẫn mang theo chút cưng chiều.

“Cô ấy uống hơi nhiều, rất ngoan.”

“Anh dỗ ấy ngủ rồi mới ra ngoài.”

“Ngược lại là em, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.”

Tôi người đã sống chung dưới một mái nhà suốt bao năm, bỗng cảm thấy xa lạ vô cùng.

Không muốn suy nghĩ xem cách nào có thể để cả hai chúng tôi tồn tại trong lòng mình.

Tôi chỉ biết một điều—tôi nên cắt đứt hoàn toàn với .

, khi định mở miệng tiếp tục , tôi liền cắt ngang.

“Anh có lo hay không cũng chẳng liên quan đến tôi nữa.”

“Anh chỉ cần quản tốt Lê Nguyệt là rồi.”

Bàn tay đang định nắm lấy tôi của Lục Yến khựng lại.

Giọng trở nên lạnh lẽo.

“Anh đã chủ tìm em rồi, em thật sự không biết điều sao?”

“Đừng có đến một ngày nào đó lại hối hận, muốn cầu xin quay về.”

Tôi nhắm mắt lại.

“Được, tôi không hối hận.”

“Anh đi đi.”

Tôi nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc.

Sau đó là tiếng bước chân dần xa.

Cuối cùng dừng lại ở âm thanh cánh cửa đóng lại.

Tôi mở mắt ra.

Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Lần này, có lẽ thực sự đã kết thúc rồi.

9

Khi thích một người, mọi cuộc gặp gỡ đều là có chủ đích.

Khi buông bỏ một người, việc cố tránh mặt lại chẳng khó chút nào.

Trái lại, Cố Trạch lại ba ngày hai bữa xuất hiện trước mặt tôi.

Dẫn tôi đi ăn, rủ tôi đi nhảy bungee.

Gặp ngày đẹp trời thì cùng leo núi, lên đến đỉnh còn chụp ảnh kỷ niệm.

Thời gian trôi qua, tôi dần quen với sự đồng hành của .

Tôi không phải không nhận ra tâm ý của .

Nhưng điều đó khiến tôi bất an.

Sự mập mờ kéo dài với Lục Yến khiến tôi sợ hãi việc bước vào một mối quan hệ thực sự.

Thế , Cố Trạch lại rất kiên nhẫn.

Anh cho tôi niềm vui, cho tôi cảm giác tự do.

Tôi thử dần dần mở lòng với .

Kể cho nghe về quá khứ méo mó giữa tôi và Lục Yến.

Chỉ vì bố cưới mẹ tôi, khó chịu chẳng biết trút giận vào đâu.

Nên đã đặt ánh mắt lên người tôi.

Lâu dần, chính cũng không phân biệt cảm đó là thật hay giả.

Còn tôi—

Lại dễ dàng chìm vào sự dịu dàng của .

Ánh Mắt Đầy Xót Xa

Khác với sự khinh miệt mà tôi từng dự đoán, ánh mắt của Cố Trạch tôi tràn đầy xót xa.

Anh đưa tay về phía tôi.

“Từ giờ, sẽ bảo vệ em.”

Tôi do dự, ngập ngừng hỏi lại.

“Em có thể tin không?”

Anh dịu dàng tôi.

“Không, em nên hỏi rằng có xứng đáng để em tin tưởng không.”

Nói rồi, nắm lấy tay tôi.

“Tin đi, xứng đáng.”

10

Sự Dễ Chịu Khi Ở Bên Cố Trạch Khiến Tôi Dần Quên Đi Lục Yến

Nhưng họ là bè, những buổi tụ tập vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Cố Trạch lo tôi không vui khi thấy Lục Yến, nên nếu là cuộc hẹn của ta, sẽ không dẫn tôi theo.

Bạn bè có người đều mang theo , chỉ có Cố Trạch một mình đến đó.

Trong lúc ăn, nhắn tin cho tôi, giọng điệu đầy nũng.

[Bảo bối, bọn họ ai cũng có người đi cùng.]

[Chỉ có là có người lại không mang theo.]

[Nhưng không sao cả, em là của riêng , phải giấu em đi chứ.]

Khi tôi đọc tin nhắn đã là một lúc lâu sau đó.

Chỉ thấy buồn , sao lại tự dỗ dành bản thân giỏi đến thế?

Nghĩ một lúc, tôi đứng dậy, sửa soạn rồi ra ngoài.

Tình là chuyện hai người, trân trọng tôi, tôi cũng nên đáp lại bằng sự quan tâm tương xứng.

Đến địa điểm đã báo trước, tôi đứng dưới một tán cây ngoài cửa.

Ước chừng thời gian gần xong bữa tiệc, tôi nhắn tin cho .

[Em đến đón rồi.]

Chỉ vài phút sau, tôi thấy chạy ra khỏi cửa.

Khoảnh khắc thấy tôi, mắt sáng lên niềm vui rạng rỡ.

Bản năng đầu tiên là cởi áo khoác của mình, choàng lên vai tôi.

“Đường Đường, sao em lại đến?”

Tôi tự nhiên khoác lấy cánh tay .

“Muốn đến thì đến thôi.”

Vừa xong, điện thoại của chợt đổ chuông.

Anh ấn nghe, tôi nghe rõ ràng giọng của Lục Yến.

Giọng ta trầm thấp, mang theo sự nguy hiểm ẩn giấu.

“Cố Trạch, bên cạnh cậu là ai?”

Cố Trạch quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lục Yến đang đứng ở cửa về phía chúng tôi.

Anh nghiêng người, hôn lên má tôi một cái, rồi bình thản trả lời.

“Bạn tôi.”

Lục Yến hít sâu một hơi, giọng càng lạnh hơn.

“Tôi hỏi tên.”

Cố Trạch nhếch môi, khẽ.

“Chính các cậu giới thiệu cho tôi, giờ lại quên tên rồi à?”

“Giang Đường chứ còn ai.”

Vừa dứt lời, tôi liền thấy Lục Yến ném mạnh điện thoại xuống đất.

Không muốn ở lại lâu, tôi nhanh chóng gọi xe, kéo Cố Trạch rời đi.

Trong gương chiếu hậu, tôi thấy Lê Nguyệt cũng chạy ra, kéo tay Lục Yến, không biết đang gì.

Nhưng khác với thường ngày, lần này không dỗ dành ấy nữa.

Anh hất tay ra, quay người rời đi trước.

Tôi thu ánh mắt lại, thở dài một hơi.

Cố Trạch nhận ra, cẩn thận hỏi tôi.

“Em giận à?”

Tôi lắc đầu.

“Không, chỉ là hơi nóng nảy. Nhỡ đánh nhau thì sao?”

Anh tỏ vẻ uất ức.

“Chẳng lẽ cứ mãi là người phải trốn trong bóng tối sao?”

Nhìn dáng vẻ buồn bã của , một ý nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu tôi.

Tôi thẳng vào mắt , buột miệng .

“Cố Trạch, chúng ta đính hôn đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...