Tôi nâng tách trà lên, nước vừa đủ ấm – không nóng, không lạnh.
“Từ lần đầu tiên ta phải việc thâu đêm.”
“Tôi là kiểu người luôn tin vào trực giác.”
Luật sư Lý lấy từ ngăn kéo ra một bảng biểu:
“Chúng ta cần rõ hình tài sản trước.”
Cô đưa cho tôi danh sách đã liệt kê sẵn, rất chi tiết.
“Mấy cái này đều có thể tranh chấp.”
Cô khoanh lại những điểm trọng yếu.
“Nhưng phiền nhất là cái này…”
Ngón tay dừng lại trên một hóa đơn quẹt thẻ POS – là bản ghi chép chi tiêu khi Tống
Triệt mua quà cho Cố Thiển.
“Tài sản tặng cho Cố Thiển có thể đòi lại,” .
“Nhưng phải chứng minh đó là tài sản chung của vợ chồng, và chưa đồng ý.”
Tôi khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua đầy giễu cợt:
“Không cần, dơ bẩn quá, tôi chê.”
“À, còn cái này nữa suýt quên,” tôi đẩy qua cho một chiếc USB.
“Bên trong là bằng chứng ta dùng quyền lực giúp Cố Thiển gian lận học thuật.”
Cô cắm vào máy, lướt qua nội dung nhanh chóng, nhướng mày:
“Gian lận học thuật cộng với ngoại với sinh viên… đủ để ta tiêu đời.”
Ánh mắt dừng lại trên tôi, thẳng vào mắt tôi: “Cô muốn đi đến mức nào?”
“Ly hôn. Toàn bộ tài sản về tay tôi.” “Thêm nữa, tôi muốn ta thân bại danh liệt.”
Luật sư Lý im lặng một lúc, vẻ mặt phức tạp: “Cô hận ta à?”
Tôi ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rèm kéo thành những vệt dài trên sàn.
“Không hận. Đàn ông vốn là loại không đáng tin.” Tôi giọng bình thản:
“Tôi chỉ muốn ta trả giá cho sự phản bội.”
Cô gật đầu, rút ra một bản hợp đồng:
“Ký tên đi, những việc còn lại cứ để tôi lo.”
Khi đầu bút chạm lên giấy, tôi bỗng nhớ lại ngày cưới.
Tống Triệt từng thề thốt chúng tôi sẽ bên nhau cả đời.
Ôm tôi trong lòng, hứa rằng đời này chỉ mình tôi.
Đúng là, có những lời nếu quá trọn vẹn… Chưa chắc đã là điều tốt.
Luật sư Lý cất tài liệu đi, vừa định đứng dậy thì nhíu mày như nhớ ra điều gì: “Nhưng khả năng cao là ta sẽ phản công, thậm chí là uy hiếp .”
Tôi xách túi lên, với ấy: “Vậy thì cứ để ta thử xem.”
Ra khỏi văn phòng luật, trời đã tối hẳn. Tôi đứng bên vệ đường chờ xe, điện thoại bất chợt rung lên.
Tin nhắn từ Tống Triệt: 【Á Lan, tối nay tăng ca, không về ăn tối.】
Những lời như thế, tôi không biết mình đã đọc bao nhiêu lần. Tôi khẽ nhếch môi, không thèm để ý.
Tôi mở ứng dụng ghi . Lúc này, tôi còn việc quan trọng hơn cần .
8
Tôi lần theo địa chỉ, tìm đến căn hộ của Cố Thiển. Đưa tay nhấn chuông cửa.
Cửa mở ra, Cố Thiển thấy tôi thì rõ ràng có chút ngỡ ngàng.
Nhưng rất nhanh, ta mỉm :
“Chị dâu, sao chị lại đến đây?”
Tôi không trả lời ngay, ánh mắt bình tĩnh lướt qua gương mặt ta, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ.
“Trả lại tôi sợi dây chuyền.”
Nụ trên mặt ta cứng lại, từ từ biến mất.
Cô ta đưa tay vuốt nhẹ mặt dây chuyền trên cổ:
“Đây là quà giáo sư Tống tặng tôi, chị dâu à… thế này không hay đâu.”
“Vậy ta có cho biết,” tôi lướt mắt lạnh lùng qua, “đây là dây chuyền của tôi không?”
Biểu cảm của ta cứng đờ một chút, rồi nhanh chóng khôi phục lại, nghiêng đầu tỏ ra vô tội.
“Chị dâu, chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, chị cũng đâu thiếu đâu.”
Tôi không trả lời, chỉ vươn tay ra, đầu ngón tay móc vào sợi dây.
Cô ta bất ngờ lùi mạnh về sau, dây chuyền căng ra trên cổ, để lại một vết hằn đỏ mờ mờ.
“Chị gì ?!” Giọng ta đột ngột cao vút, đưa tay đẩy tôi ra.
Bàn tay ta đập vào vai tôi, lực không hề nhẹ.
Tôi không kịp phản ứng, gót giày vấp phải bậc cửa, cả người ngã ngửa ra sau.
Lưng va mạnh vào trụ chữa cháy ngoài hành lang, trán cọ vào cạnh kim loại, một luồng đau nhói lan khắp nửa đầu.
Dòng chất lỏng ấm nóng, sền sệt chảy xuống từ trán, men theo chân mày, lấp lánh đọng lại nơi cằm.
Cố Thiển chết trân tại chỗ, con ngươi co rút, môi run rẩy:
“Tôi… tôi không cố ý…”
Tôi đưa tay lên, dùng đầu ngón tay khẽ quệt máu ở trán.
Cúi đầu vệt đỏ trên đầu ngón tay, tôi bật .
Tôi lấy trong túi ra hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc bạc hà mảnh dài, ngậm vào môi.
Bật lửa kêu “tách” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, phản chiếu nửa khuôn mặt nhuộm máu của tôi.
Tiếng cháy lách tách của thuốc vang lên rõ mồn một trong hành lang im ắng.
Cô ta gần như quỳ rạp trước mặt tôi, thở dốc, luống cuống tay chân.
Tôi hít một hơi thật sâu, để khói thuốc chầm chậm luồn qua phổi, rồi cúi người thổi nhẹ vào mặt ta.
Khói trắng lượn lờ trước mắt ta, khiến lập tức nhắm mắt, ho sặc sụa.
“Cô bé à,” tôi phủi tàn thuốc, “ không có liêm sỉ sao?”
Cô ta há miệng định cãi, cuối cùng lại im lặng chịu thua.
Không thêm câu nào.
“Dây chuyền.” Tôi giơ tay, lòng bàn tay mở ra, chờ đợi.
Ngón tay ta run rẩy lần ra sau cổ, tháo chốt cài.
Sợi dây chuyền rơi xuống.
Tôi cất sợi dây chuyền, đứng dậy đi về phía thang máy.
Khi cửa thang máy từ từ khép lại, cuối cùng ta cũng phản ứng, lao ra hét lên:
“Chỉ là một sợi dây chuyền, cần quá không? Bảo sao giáo sư Tống lại chán ghét !”
Tôi bấm nút chọn tầng, ta qua khe cửa đang khép dần, khẽ mỉm :
“Chán ghét à? Tôi còn mong không đây.”
“Nhớ gửi lời chào giúp tôi đến giáo sư Tống.”
Thang máy đi xuống, tấm gương trên vách phản chiếu hình ảnh của tôi.
Máu trên trán bắt đầu đông lại, cổ áo cũng bị nhuộm một vệt đỏ nhàn nhạt.
Ra khỏi thang máy, khi đi ngang qua thùng rác, tôi dừng bước.
“Cạch.”
Là tiếng sợi dây chuyền rơi vào thùng rác.
Bạn thấy sao?