Vứt Bỏ Phu Quân [...] – Chương 8

15.

 

"Mấy đứa nhỏ đâu rồi, sao chỉ có mình chàng đến?"

 

Tiêu Cảnh nắm lấy tay ta, vô cùng ấm ức:

 

"Người gác cổng nhất quyết không cho ta vào, ta lo cho nàng, nên đã bảo Trương đưa bọn trẻ về trước rồi."

 

"Nàng có sao không, không ai ức h.i.ế.p nàng chứ?"

 

Cử chỉ thân mật của hai người bọn ta như thể cái gai trong mắt Thẩm Nghị.

 

Hắn lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu:

 

"Giang Bạch Vi, đây là phu quân nàng chọn sao?"

 

"Một tên võ phu thô lỗ?!"

 

Chu Uyển lấy ̣i tâm tình tiến lên hòa giải:

 

"Phu quân của Giang tỷ, quả là nhân tài, không trách tỷ lại thích."

 

"Hừ, chỉ là một kẻ thô bỉ."

 

Thẩm Nghị khinh thường .

 

"Quản gia, còn ngồi đó gì, mau đi lấy bạc ra!"

 

Tiêu Cảnh đang tỉ mỉ quan sát Thẩm Nghị như đang đánh giá kẻ địch.

 

Ánh mắt quét từ mặt, vai, n.g.ự.c cho đến chân của hắn.

 

Càng , trông chàng ̣i càng vui.

 

"Ha ha, già hơn ta, xấu hơn ta, thấp hơn ta, chân cũng ngắn hơn."

 

Nói thật, Thẩm Nghị trông khá thanh tú.

 

Là hình mẫu thư sinh điển hình, dáng người gầy gò, da dẻ trắng trẻo.

 

Chỉ là Tiêu Cảnh lớn lên nơi biên ải, xưa nay luôn ngưỡng mộ những nam nhân dũng mãnh cường tráng.

 

Thẩm Nghị kiểu này đúng là chẳng đáng lọt vào mắt chàng.

 

Khôi phục lại tự tin, tâm tình Tiêu Cảnh vui vẻ vô cùng.

 

Chàng chắp tay chào Thẩm Nghị, rồi kéo ta định rời đi:

 

"Ta đã bảo phòng bếp món vịt quay mà nàng thích nhất, Thẩm gia thì cứ kệ đó, Xương Nhi cũng chẳng chạy đi đâu ."

 

"Nếu nàng nhớ Xương Nhi, lúc nào cũng có thể đến thăm. Giờ chắc đói rồi nhỉ? Về nhà ăn cơm trước đã."

 

16.

 

"Đứng lại!"

 

"Ngươi định đưa phu nhân nhà ta đi đâu?!"

 

Thẩm Nghị lớn tiếng quát, gân xanh nổi lên trên trán.

 

Tiêu Cảnh gãi đầu:

 

"Phu nhân nhà ngươi?"

 

"Phu nhân của ngươi không phải đang đứng cạnh ngươi sao?"

 

Thẩm Nghị, tên ngốc này, Tiêu Cảnh không phải là người có tính tốt đâu đấy.

 

Ta không muốn vừa tới ngày đầu tiên đã chuyện.

 

Xương Nhi xem chừng đã bị hai người bọn hắn dạy hư rồi, sau này ta phải dạy dỗ ̣i đứa nhỏ cẩn thận.

 

Ta nắm lấy tay Tiêu Cảnh:

 

"Phu quân, đi thôi, về nhà ăn cơm."

 

Lúc này, quản gia đã ôm một hộp bạc thỏi chạy tới.

 

Dưới ánh mắt ra hiệu của Thẩm Nghị, quản gia mạnh mẽ nhét bạc vào lòng Tiêu Cảnh.

 

Thẩm Nghị hừ lạnh:

 

"Hai nghìn lượng bạc còn lại, chọn ngày khác sẽ đưa đến phủ."

 

"Giờ thì ngươi có thể buông phu nhân nhà ta ra chưa?"

 

Trong ánh mắt của Tiêu Cảnh lộ ra vẻ mờ mịt.

 

Chàng tùy tiện nhận bạc, lịch sự chắp tay nói với Thẩm Nghị:

 

"Ê, ngươi , đây chẳng phải là tiền ăn của Xương Nhi sao?"

 

"Một đứa nhỏ thì ăn bao nhiêu cơm chứ, đưa nhiều bạc thế này gì?"

 

"Xương Nhi đâu, mang nó ra đây đi!"

 

Đừng Thẩm Nghị và Chu Uyển, ngay cả ta cũng không theo kịp suy nghĩ của hắn.

 

"Nương, con muốn nương, hu hu hu con muốn bảo vệ nương, không để nương bị người xấu ức hiếp!"

 

Nhũ mẫu và nha hoàn không giữ nổi Xương Nhi.

 

Vừa mới ôm nó lui một lúc, thằng bé lại khóc lóc chạy vào phòng, vừa khéo đ.â.m sầm vào lòng Tiêu Cảnh.

 

"Ồ, không tệ, chưa gì biết bảo vệ nương rồi!"

 

Tiêu Cảnh nhấc bổng Xương Nhi như nhấc một con gà, kẹp nó vào nách, không quên gọi ta:

 

"Nương tử, đi nào!"

 

Đúng ̀ niềm vui ngoài mong đợi.

 

Trong khi Thẩm Nghị và mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc, Tiêu Cảnh bước nhanh như rồng như hổ.

 

Ta lẽo đẽo theo sau, thầm cầu mong Thẩm Nghị và đám người kia cứ tiếp tục đứng ngơ ngác thêm một lúc nữa ̀ hay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...