Vứt Bỏ Phu Quân [...] – Chương 7

13.

 

Nàng cắn môi, cố gắng nở nụ :

 

"Hải Đường viện tuy đơn sơ, phong cảnh cũng khá đẹp."

"Tỷ tỷ là chính thê của phu quân, không thể sơ suất."

 

"Ta sẽ lập tức sai người sắp xếp, đi đến kho chọn vài thứ tốt để bày trí ̣i Hải Đường viện."

 

Nói xong, không đợi ta phản ứng, nàng đã vẫy tay gọi nha hoàn thân cận:

 

"Ngươi đích thân đi, đem tấm bình phong bằng gỗ quý kia, cùng cây san hô Đông Hải cao ba thước, và cái bàn gỗ tử đàn khắc long đều đem đến Hải Đường viện đi."

 

Tiểu nha hoàn tỏ vẻ không phục:

 

"Phu nhân, đó là những thứ tốt nhất trong phủ, ngay cả người cũng tiếc không dùng mà!"

 

"Lão gia đã rồi, Giang phu nhân chỉ là trắc thê, sao có thể vượt mặt chính thê ?"

 

Chu Uyển sa sầm mặt:

 

"Ngươi nhiều quá rồi, còn không mau đi!"

 

Trong mắt Thẩm Nghị lộ ra vài phần áy náy, tiến đến nắm tay Chu Uyển:

 

"Uyển Nhi, chuyện này ủy khuất nàng rồi."

 

Ta thật sự không chịu nổi nữa.

 

"Nếu ta nhớ không lầm, những thứ đó đều là của hồi môn của ta, đúng không?!"

 

"Danh sách của hồi môn nha ta vẫn còn giữ, quan mai cũng lưu lại, có cần ta đi lấy ra cho các người xem qua không?"

 

Ta bước nhanh đến trước mặt Chu Uyển, thẳng tay giật lấy trâm hồ điệp đính bảo thạch trên đầu nàng:

 

"Cái này cũng là của hồi môn của ta!"

 

"Các người có mặt mũi nào mà nghĩ rằng dùng đồ của ta lâu rồi thì trở thành của mình hả?!"

 

"Còn nữa, ta đã bao nhiêu lần rồi, ta không đến đây để thiếp!"

 

"Lão nương đã thành hôn rồi, phu quân ta đang chờ ngay trước cửa, các người nghe không hiểu tiếng người à?"

 

14.

 

Thẩm Nghị tức giận đến mức cả người run lên:

 

"Giang Bạch Vi, sao nàng ̣i có thể hành xử ăn nói thô bỉ như vậy?”

 

Chu Uyển mặt đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt ta.

 

Cứ như thể ta mới ̀ người đã xài chùa đồ hồi môn của nàng .

 

Cả cái phụ này đều bệnh hết rồi, bệnh nặng luôn ấy chứ!

 

"Ngươi không vào đây!"

 

"Cản hắn lại!"

 

"Á!"

 

Bên ngoài cổng vang lên tiếng đánh nhau.

 

Quản gia bị đẩy vào, ngã phịch xuống đất, giận dữ trừng mắt ra ngoài.

 

"Ngươi, tên võ phu này, dám xông vào phủ Thẩm gia! Ngươi không sợ bị tống vào đại lao sao?!"

 

Là Tiêu Cảnh!

 

Mới nửa ngày không gặp, ta đột nhiên ̣i có chút nhớ chàng rồi.

 

Thẩm Nghị và Chu Uyển dường như không hiểu tiếng người, ở trong này mới có một lúc mà còn mệt hơn cả ra trận.

 

Thẩm Nghị bỗng nhiên đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh đang bước nhanh vào cửa.

 

Hôm nay là ngày nghỉ, chàng mặc một bộ áo gấm màu xanh đậm, bên hông chỉ đeo một miếng bạch ngọc.

 

Trang phục tuy đơn giản, càng tôn thêm vẻ khí bức người với mày kiếm mắt sao của hắn.

 

Thấy ta, chàng nở nụ rạng rỡ:

 

"Nương tử, ta nhớ nàng rồi."

 

Ta trừng mắt chàng một cái, hai má đỏ ửng lên.

 

Tiêu Cảnh chính là như , không biết xấu hổ, trước mặt người ngoài mà gì cũng dám nói.

 

Thẩm Nghị lạnh lùng quan sát Tiêu Cảnh.

 

Sau khi ta và Tiêu Cảnh vào kinh, ta mới viết thư mời gửi đến Thẩm gia.

 

Chàng vừa thấy thư của ta thì sinh bệnh, không buồn thượng triều nữa.

 

Vì thế, chàng chưa từng gặp mặt Tiêu Cảnh.

 

Cũng không biết, người đang đứng trước mặt hắn chính là cánh tay phải của Hoàng đế đương triều, Đại tướng quân Trấn Bắc do Hoàng thượng thân phong.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...