Vứt Bỏ Phu Quân [...] – Chương 5

Mỗi ngày chàng đều không biết xấu hổ mà nói mấy câu tình tứ trước mặt nha hoàn, khiến ta không khỏi lúng túng.

 

Ta thật chẳng dám tưởng tượng, chờ khi quản gia Thẩm phủ đem bạc nhét vào tay Tiêu Cảnh, chàng sẽ tức giận đến mức nào!

 

Lỡ chàng san bằng phủ Thẩm gia luôn thì biết phải ̀m sao?

 

Nghĩ đến kết cục đáng sợ này, ta rùng mình một cái.

 

"Đứng lại!"

 

Chu Uyển đảo mắt, thở dài một tiếng:

 

"Có vẻ tỷ tỷ vẫn còn vương chưa dứt với vị ấy nhỉ..."

 

Bốn chữ "vương chưa dứt" chọc giận Thẩm Nghị.

 

Hắn quay phắt người lại, nghiến răng nghiến lợi với quản gia từng chữ một:

 

"Đưa cho hắn năm nghìn lượng bạc, đuổi hắn đi!"

 

"Năm nghìn lượng?!"

 

Sắc mặt Chu Uyển thay đổi, do dự một lát mới mím môi, hạ giọng :

 

"Phu quân, tong sổ sách chỉ còn hơn ba nghìn lượng bạc thôi."

 

10.

 

Chức quan Tứ phẩm Hàn lâm viện Thị độc học sĩ tuy thanh quý, thường chẳng nhận được bao nhiêu lợi lộc.

 

Thẩm gia vốn là trong sạch, mà người trong sạch, ở trong triều chỉ có ngoan ngoãn mà sống thôi.

 

Từ khi thành thân với Thẩm Nghị, ta không ít lần phải lo lắng chuyện tiền bạc.

 

Trong mắt hắn chỉ có thi từ ca phú cùng chuyện triều chính.

 

May mà ta mang theo không ít của hồi môn, lại mời người giỏi nhất kinh thành đến trông nom cửa hàng trong nhà, chuyện chi tiêu mới dần dần khá lên.

 

Nhưng Thẩm Nghị chẳng bao giờ có tâm tư quản những chuyện này.

 

Hắn luôn chê ta chỉ biết quan tâm đến tiền tài, thô tục khó coi.

 

Quan hệ của bọn ta dần dần xấu đi, về sau cũng chỉ còn ̣i sự khách sáo câu nệ.

 

Chức quan của Thẩm Nghị càng ngày càng lớn, thế Thẩm gia ̣i càng ngày càng khốn đốn.

 

Xem ra hắn vẫn như trước, chẳng thay đổi chút nào.

 

Ánh mắt ta nửa nửa không khiến Thẩm Nghị thẹn quá hóa giận, hắn quay sang trút hết cơn giận lên người Chu Uyển.

 

"Ba nghìn lượng bạc?!"

 

"Nàng quản chuyện trong phủ kiểu gì mà chỉ còn lại từng ấy?!"

 

Chu Uyển vô cùng ủy khuất, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

 

"Phu quân, lương bổng một năm của chàng chỉ có hơn năm trăm lượng."

 

"Mấy cửa hàng của Thẩm gia ăn ngày càng kém, mỗi năm chỉ thu về hơn ba nghìn lượng bạc."

 

"Chi tiêu trong phủ lớn, bao nhiêu nha hoàn, nhũ mẫu đều phải ăn uống, còn có quần áo bốn mùa, lễ lạt xã giao, có chuyện nào mà không cần dùng đến tiền?"

 

"Cũng may mấy hôm trước các chưởng quỹ cửa hàng đồng gửi doanh thu năm ngoái về, mới có khoản bạc này."

 

"Ba nghìn lượng, chính là khoản tiêu dùng cả năm của phủ ta..."

 

Nàng ta càng , sắc mặt Thẩm Nghị càng khó coi.

 

Đến cuối mặt hắn đã đen như đáy nồi.

 

Ta tươi đưa tay ra:

 

"Chẳng phải người vừa sẽ đưa năm nghìn lượng bạc để đuổi phu quân ta đi sao?"

 

"Bạc đâu rồi?"

 

Dám vênh váo, dám khoe của này!

 

Thẩm Nghị trừng mắt ta, ánh mắt chứa đầy oán hận tích tụ từ lâu:

 

"Giang Bạch Vi, quả nhiên nàng chẳng thay đổi chút nào."

 

"Trong mắt chỉ có quyền thế tiền tài!"

 

"Nàng lợi dụng hoạn nạn năm xưa để giả c.h.ế.t thoát thân, những năm qua thật sự không có chút áy náy nào sao?!"

 

"?!"

 

Thẩm Nghị đang gì vậy?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...