Vứt Bỏ Phu Quân [...] – Chương 3

Thẩm Nghị cau mày, âm thầm liếc nhìn ta một cái.

 

"Giờ nàng mới chính là chính thê của Thẩm gia.”

 

"Giang Bạch Vi, cứ để nàng ấy tạm thời ở ̣i Hải Đường Viện đi."

 

Hải Đường Viện nằm ở phía tây xa nhất của phủ Thẩm, sân viện nhỏ hẹp, bố trí đơn sơ.

 

Đó là nơi dùng để tiếp đãi những thân thích xa xôi đến đây nhờ vả.

 

Trước đây, khi Chu Uyển vào phủ, nàng ta cũng ở tại Hải Đường Viện.

 

5.

 

Chỉ mấy câu nói đã khiến ta tức đến mức sắp ngã ngửa.

 

Thẩm gia mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

 

Năm đó, ta liều mình dụ bọn sơn tặc đi, mới cứu bọn họ.

 

Tại sao bây giờ lại giống như ta đang nợ họ thứ gì ?

 

Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu ta cũng không hề nhận được.

 

"Không cần, ta ở kinh thành tự có chỗ ở!"

 

"Lần này đến đây, ta chỉ muốn gặp Xương Nhi và người quen cũ thôi.”

 

Ta giận dữ chắp tay hướng về Chu Uyển:

 

"Thẩm phu nhân, xin hỏi nhũ mẫu và tỳ nữ trước kia có còn ở trong phủ không?"

 

Chu Uyển còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nghị đã lạnh:

 

"Giang Bạch Vi, nàng vẫn như xưa, sĩ diện hão."

 

"Người do nàng dạy dỗ, từng kẻ một đều vô dụng hết sức."

 

"Bọn họ mấy năm trước phạm sai lầm lớn, đã bị ta đuổi về quê giữ nhà tổ ở Huệ Châu rồi."

 

Ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, chỉ cảm thấy không khí trong phủ rất kỳ ̣.

 

"Không thể nào! Chu nhũ mẫu già dặn, cẩn thận, Ly Nguyệt thì thông minh, lanh lợi, hai người họ rốt cuộc đã phạm lỗi gì?!"

 

Thẩm Nghị hờ hững liếc ta:

 

"Nàng bây giờ, lấy thân phận gì mà dám tra hỏi ta?"

 

Thấy không khí giữa ta và Thẩm Nghị trở nên căng thẳng, Chu Uyển tiến lên nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Nghị.

 

"Phu quân, khách từ xa đến là khách quý."

 

Thái độ dịu dàng, giọng điệu ngọt ngào.

 

Đó là dáng vẻ khác biệt hoàn toàn với ta.

 

Thẩm Nghị dường như rất hưởng thụ điều này, hắn do dự một lúc, rồi thở dài một tiếng:

 

"Thôi , chuyện cũ không cần nhắc lại nữa."

 

"Giang Bạch Vi, nếu nàng còn muốn trở lại Thẩm gia, chỉ có thể ở Hải Đường Viện."

 

"Ta sẽ cho nàng một danh phận, nàng có thể ̀m trắc thê của ta.”

 

6.

 

Ta tưởng mình nghe lầm rồi.

 

Trắc thê, trắc thê?

 

"Chát!"

 

Ta đập bàn đứng dậy, từng chữ nói ra gần như ̀ rít qua kẽ răng:

 

"Thẩm Nghị, ngươi đừng quá đáng!"

 

“Ta đường đường ̀ chính thê của ngươi, giờ đây ngươi ̣i muốn giáng ta xuống ̀m trắc thê?”

 

Thẩm Nghị cũng đứng lên, từ trên cao xuống ta, ánh mắt ̣nh lẽo:

 

"Sao, được thiếp của ta, chẳng lẽ nỗi sỉ nhục của nàng sao?"

 

"Lão gia, ̃o gia!"

 

Quản gia hớt hải đẩy cửa bước vào, liếc ta với ánh mắt khó diễn tả, sau đó cúi đầu hành lễ với Thẩm Nghị:

 

"Bên ngoài, bên ngoài có một nam nhân, mang theo một đứa bé trai và một đứa bé ."

 

"Hắn, hắn ..."

 

Quản gia nuốt nước bọt:

 

"Hắn , hắn là phu, khụ khụ, là phu quân của Giang phu nhân."

 

"Hắn còn , phu nhân vào phủ lâu như , hai đứa trẻ đòi nương..."

 

Không khí lập tức đông cứng lại trong giây lát.

 

Ồ, vừa rồi mải giận, ta quên mất mình đã tái giá rồi.

 

Không chỉ tái giá, mà còn có một cặp con trai con đáng vô cùng.

 

"Cạch!"

 

Thẩm Nghị hoảng hốt đứng bật dậy, đổ chén trà.

 

Nước trà nóng hắt lên người hắn, hắn không hề để ý.

 

Chỉ dùng đôi mắt c.h.ế.t lặng mà ta chằm chằm:

 

"Giang Bạch Vi, nàng... nàng tái giá rồi sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...