Đôi mắt vốn đã to nay trông càng lớn hơn, gần như chiếm hết nửa khuôn mặt.
"Ngươi nhất định ̀ đang thầm nhạo ta phải không?"
"Cả đời ta tranh giành tính toán, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này..."
"Thẩm Nghị đã tự mình đi gặp các trưởng lão, cầu xin họ cho ta toàn thây."
"Ba thước lụa trắng thay bằng một liều thuốc độc, để ta có thể kéo dài mạng sống thêm nửa tháng. Hắn , đó là ân huệ dành cho ta!"
"Trong lòng hắn, chưa từng có ta, chưa từng!"
Theo lời kể của Chu Uyển, ta là cả đời của Thẩm Nghị.
Dù hắn hiểu lầm rằng ta đã bỏ rơi chồng con, Thẩm Nghị vẫn không thể quên ta.
Người không bao giờ uống rượu như hắn, vào ngày giỗ và sinh nhật của ta, ̣i thường uống đến say mèm một mình.
Vì Xương Nhi trông giống ta, hắn không dám gặp con.
Nhưng khi Xương Nhi bệnh, hắn lại lo lắng đến mức thức trắng cả đêm.
"Ngươi không biết, khi ngươi đến đưa thư, hắn đã vui mừng đến mức nào đâu!"
Ta lắc đầu, cảm thấy Chu Uyển có chút mê muội:
"Vui mừng? Vui mừng đến mức mở miệng ra là đã giáng ta ̀m thiếp?"
Chu Uyển ta thất vọng:
"Ngươi thực sự không hiểu hắn."
"Hắn sỉ nhục ngươi, bởi vì trong lòng hận ngươi."
"Hắn hận ngươi, bởi vì ngươi quá sâu đậm."
"Dù hắn nghĩ rằng ngươi đã không còn trong sạch, vẫn không nỡ để ngươi rời đi."
30.
Ta cảm thấy bọn họ đều có bệnh.
Khi ta còn sống với Thẩm Nghị, hắn chỉ tổ chức mừng sinh thần cho ta một lần.
Năm thứ hai, bận lo chuyện triều chính, hắn quên mất.
Ta không vui, hắn lại còn tức giận hơn ta:
"Không còn là trẻ con nữa, sinh thần có gì mà quan trọng?"
Lúc ta còn sống, hắn chẳng thèm đối xử tử tế với ta, đến khi c.h.ế.t rồi lại bày đặt tỏ ra sâu nặng nghĩa.
Thật nực cười!
Nhìn thấy vẻ không quan tâm của ta, Chu Uyển :
"Cả đời ta nỗ lực cũng không chiếm trái tim Thẩm Nghị."
"Nghĩ đến việc hắn cũng giống như ta, ta không còn cảm thấy đơn nữa rồi."
"Giang Bạch Vi, có của Thẩm Nghị, ngươi thực sự may mắn."
Đúng là người sắp chết, lời cũng trở nên điên cuồng.
Ta trợn mắt, khinh bỉ:
"Tình của Thẩm Nghị có gì ̀ đáng quý?"
"Khi ta còn ở trong phủ, hắn chê ta hành xử thô lỗ, không biết thơ ca."
"Khi ta rơi xuống vực, hắn nằm trên giường tự trách, đau khổ, chỉ phái vài tên đầy tớ đi tìm ta qua loa."
"Nếu là A Cảnh nhà chúng ta, dù có phải bò đi, chàng cũng sẽ đào ba thước đất lên để tìm cho ra ta."
"Còn hắn, hắn xứng đáng ta sao?!"
Trên đời này có những kẻ như đấy.
Bản thân chẳng bỏ ra được ̀ bao, lại rất thích diễn vai nặng tình.
Diễn đến mức tự mình lừa cả mình luôn rồi.
Chu Uyển sững sờ, đôi mắt đen láy trở nên mơ màng:
"Không phải như , Thẩm Nghị ngươi, hắn sâu nghĩa nặng, là một người đàn ông tốt!"
"Ngươi không biết ta đã ghen tị với của hắn dành cho ngươi như thế nào, ta ghen tị với ngươi, thậm chí trong mơ cũng muốn trở thành ngươi."
"Vì ta mới những việc này, mới đi…"
Những lời tiếp theo, ta không còn nghe nữa.
Chu Uyển quá kích , nằm gục xuống giường, bắt đầu nôn ra máu.
Xem ra, nàng ta sẽ không thể qua khỏi hôm nay rồi.
Nhưng những chuyện này, chẳng liên quan gì đến ta.
31.
Sau khi kiểm kê xong của hồi môn, ta chuẩn bị rời đi, tên tiểu đồng thân cận của Thẩm Nghị ̣i chặn ta lại:
"Tiêu phu nhân, có thể thỉnh cầu người đến thăm lão gia nhà ta không?"
"Hắn đã nộp sớ xin điều đến huyện lệnh ở trấn Thất Tinh."
"Hiện giờ bệnh của hắn ngày càng nặng, thân thể cũng ngày càng yếu đi, hắn…"
Ta mỉm nhẹ:
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Phu... Tiêu phu nhân…"
Giọng tiểu đồng nhỏ dần, đầu cũng cúi xuống thấp.
"Xin lỗi đã phiền, Tiêu phu nhân."
Ta cất cẩn thận danh sách của hồi môn, không kìm lòng mà bước nhanh hơn.
A Cảnh sáng nay đã dặn dò ta, không nên nán lại Thẩm gia quá lâu.
Nghĩ đến dáng vẻ hay ghen tuông của chàng, ta không nhịn mà xoa xoa cánh tay dựng đứng lông tơ vì rùng mình.
"Ly Nguyệt, còn đứng đó gì, mau về nhà thôi!"
Ly Nguyệt nở một nụ thật tươi, gật đầu mạnh mẽ:
"Vâng, tiểu thư, ngay đây!"
Ngoài cổng lớn Thẩm gia, Tiêu Cảnh đứng khoanh tay, bên cạnh còn có ba đứa nhỏ.
Ta bước nhanh về phía trước, chạy về phía hạnh phúc cả đời.
Bạn thấy sao?