Vứt Bỏ Phu Quân [...] – Chương 11

“Chu phu nhân mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, lo lắng đến mức chẳng nuốt nổi cơm.”

 

“Nữ nhân tàn nhẫn như vào phủ, Xương Nhi ngươi chắc chắn sẽ phải chịu khổ! Nghe nàng ta là con của một tướng quân, xuất thân thô lỗ, đánh trẻ con đều dùng gậy quân đội!”

 

Ta nghiến răng.

 

Thẩm Nghị tuy không thông tục, lại tự cho mình là cao quý, thỉnh thoảng đầu óc cũng không tốt.

 

Nhưng hắn tự xưng là quân tử, không thể để cho nhũ mẫu những lời này với trẻ con.

 

Nhũ mẫu này, có phải là người của Chu Uyển không?

 

Ngươi hay lắm, Chu Uyển!

 

Nàng ta lấy Thẩm Nghị cũng đã đành, lại dám rạn nứt cảm giữa ta và con trai của ta?

 

Nó là đứa con ta mang nặng chín tháng mười ngày, một chân đã bước vào cửa tử mới có thể sinh ra!

 

22.

 

Xương Nhi xong, đối diện với ánh mắt sâu xa của ba người chúng ta, sợ hãi rụt người lại.

 

“Ta, ta đã xong rồi, không nói dối một câu nào cả!”

 

“Bép!”

 

Nguyệt nhi đập một cái lên đỉnh đầu nó, nói:

 

“Không dối thì sao? Ai bảo ngươi ngốc thế! Ai gì cũng tin à?!”

 

“Nếu người ta bảo ngươi ăn phân, ngươi có đi ăn phân không?!”

 

“Nín, không được khóc, ngươi mà còn khóc, ta đánh c.h.ế.t ngươi!”

 

Xương Nhi không dám khóc thành tiếng, mặt mày đỏ bừng, trông rất đáng thương.

 

Có nhũ mẫu như ngày nào cũng dạy dỗ, Xương Nhi có suy nghĩ như vậy thật ra cũng không thể trách nổi.

 

Chưa đến Xương Nhi mới chỉ bảy tuổi, ngay cả Thẩm Nghị, là quan viên triều đình, mà cũng tin vào những lời đồn này rồi đấy thôi?

 

Ta thở dài, đưa tay xoa đầu Xương Nhi:

 

“Ăn cơm thôi.”

 

“Tiêu Bắc Châu, Tiêu Minh Nguyệt, không phép bắt nạt ca ca, nghe rõ chưa?”

 

Trên bàn ăn, Châu Nhi và Nguyệt Nhi ôm bát ăn rất ngon lành.

 

Chỉ có Xương Nhi nhíu mày, ghét bỏ đẩy bát sang một bên:

 

“Ta không muốn ăn cơm, ta muốn ăn kem!”

 

Lúc này ta mới hiểu vì sao Xương Nhi lại gầy yếu như .

 

Rau thì ghét đắng, thịt khó nuốt.

 

Dạ dày không tốt, mỗi ngày còn phải ăn hai bát kem to.

 

Vì quá thích ăn ngọt, chưa gì đã sâu mất ba cái răng.

 

Nguyệt Nhi và Châu Nhi tranh nhau đi xem răng nó, vừa xem vừa không ngừng ồ lên:

 

“Ôi, một cái lỗ to quá nè, trong này chắc phải chứa mười mấy con sâu luôn ấy nhỉ?”

 

Xương Nhi hắt hơi, lại bắt đầu khóc to.

 

Ta nhíu mày.

 

“Từ hôm nay trở đi không ăn đồ ngọt nữa, mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ.”

 

“Buổi sáng phải cùng Châu Nhi và Nguyệt Nhi đi luyện võ, không luyện đủ thời gian thì chịu !”

 

23.

 

Thẩm Doãn Xương chưa bao giờ biết rằng, một đứa trẻ lại phải chịu nhiều khổ sở đến như .

 

Không ăn đường, không ăn đá, không nghịch nước lạnh, cũng không khóc.

 

Không ai đút cơm cho, phải tự mình ăn.

 

Quần áo phải tự mặc, ngay cả chăn gối cũng phải tự gấp.

 

Nó không hiểu, cái gì cũng phải , thì nha hoàn đây để gì?

 

Uyển nương nó sinh ra là để hưởng phúc, chỉ cần mỗi ngày ăn sun mặc sướng, muốn gì thì nấy.

 

Không muốn học, có thể không học.

 

Không muốn ăn, có thể không ăn.

 

Không muốn dậy, cũng có thể không dậy.

 

Quả nhiên, Chu nhũ mẫu đúng, Uyển nương mới là người đối xử tốt với nó nhất.

 

Không giống như nữ nhân ác độc này, ngoài mặt thì lúc nào cũng nở nụ cười rực rỡ, lúc giận lên thì giống hệt như con sói trong truyện cổ tích.

 

Còn nuôi thêm hai con sói con nữa.

 

Thẩm Doãn Xương ăn từng thìa cơm lớn mà cảm thấy đắng họng vô cùng, trong lòng cũng đắng.

 

Ngẩng đầu lên ̣i thấy Tiêu Minh Nguyệt đang ôm bụng lớn:

 

“Hahaha, cơm trộn nước mắt nước mũi mà ăn ngon vậy!”

 

Thẩm Doãn Xương không muốn sống nữa.

 

Nó muốn trốn đi.

 

Hai con sói con rằng lời của nhũ mẫu đều là dối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...