Vứt Bỏ Cuộc Hôn [...] – Chương 4

4

 

Tôi mỉm giọng đầy lạnh lẽo: "Không ngờ kẻ thứ ba mà lại ngang nhiên thế."

 

Lâm Uyển Nhi nghe , chẳng tỏ vẻ nao núng mà còn khẩy: "Tôi sợ chị à? Một con gà mái không biết đẻ như chị mà cũng đòi lên mặt."

 

Vừa dứt lời, tôi cầm ngay ly rượu vang trên bàn hắt thẳng vào mặt ta. 

 

Sau đó, tôi túm lấy tóc ta, liên tục tát mạnh vào mặt. 

 

Mọi người xung quanh đều sững sờ, và tiếng xôn xao nổi lên.

 

Cô ta hét lên, "Cố Kiều Ý! Chị ? Mặt tôi!"

 

Cô ta vừa dứt lời liền ôm bụng kêu lên, "Gọi xe cứu thương! Tôi thai rồi!"

 

Tôi nhạt, tát ta thêm một cái: "Yên tâm, với tháng thứ năm, thai của ổn lắm, gì có chuyện hai cái tát là thai."

 

Tôi liếc người quản lý của Lâm Uyển Nhi đang đứng run rẩy dưới sân khấu và lạnh:

 

“Anh là nhân viên của tập đoàn Cố Thị mà dám lén lút tiếp tay cho ngôi sao của mình và chồng của sếp ngoại ? Gan lớn thật đấy!”

 

“Tôi tự thấy mình không tệ với . Tiền thêm giờ, bảo hiểm đầy đủ, đã thế tiền lương của nhân viên Cố Thị còn cao hơn mức trung bình ngành đến ba mươi phần trăm!”

 

“Này là cách trả ơn tôi sao?”

 

Nói xong, tôi giả bộ như vừa ngộ ra điều gì đó:

 

“Hay là Lâm Uyển Nhi và Lục Hoài An đã hứa với rằng, chỉ cần lật đổ tôi thì sẽ thăng chức tăng lương cho ?”

 

Lời này như đánh trúng chỗ đau, sắc mặt người quản lý tái mét, chỉ gượng gạo:

 

“Cố Tổng, sao lại thế chứ. Tôi không hiểu ý của chị đâu.”

 

Tôi bật khinh bỉ, không thèm đếm xỉa gì thêm. Người phản bội thế này sẽ không có chỗ trong Cố Thị, chẳng cần thiết phải phí lời.

 

Nhìn Lâm Uyển Nhi trong dáng vẻ thảm , tôi kéo tóc rối bời trên mặt ta ra, nở một nụ điềm đạm:

 

“Yên tâm, tôi không phải người thích khó ai đâu.”

 

“Cô muốn danh phận lắm đúng không? Tôi sẽ toại nguyện cho .”

 

“Tôi sẽ ly hôn với Lục Hoài An, với điều kiện phải trả lại từng đồng mà ta đã tiêu vào .”

 

Nghe , Lâm Uyển Nhi nhạo, cố gắng mở to mắt tôi với ánh mắt cứng cỏi:

 

“Tại sao tôi phải trả tiền?”

 

“Tôi có đủ cách để khiến Lục Hoài An ly hôn với chị.”

 

“Nếu chị muốn lấy lại tiền, thì cứ kiện tôi ra tòa đi.”

 

“Con riêng cũng có quyền thừa kế mà, tôi không ngại mất mặt đâu!”

 

—-------------

 

Nghe những lời trơ tráo đó, tôi lập tức giáng một cái tát thật mạnh vào mặt ta!

 

Cú tát mạnh đến mức khiến ta ngã lăn xuống sàn! Cũng may sàn trải thảm dày, ngã ngồi nên đứa bé trong bụng không sao.

 

Nhìn người phụ nữ ngã dưới chân, tôi nhấn gót giày lên mặt ta, xoay nhẹ.

 

Sau đó, tôi cúi xuống, giọng dịu dàng như đang trò chuyện:

 

“Thấy chẳng biết luật pháp là gì, tôi sẽ dạy cho .”

 

“Bây giờ có thời gian suy nghĩ khi ly hôn. Chỉ cần tôi không muốn ly hôn, cho dù kiện ra tòa, thẩm phán cũng sẽ không phán ly hôn đâu.”

 

“Còn về khoản tiền mà Lục Hoài An tiêu cho , tất cả đều thuộc tài sản chung của vợ chồng chúng tôi.”

 

“Chỉ cần tôi kiện, sẽ lấy lại từng đồng một.”

 

“Còn về quyền thừa kế của con riêng.”

 

Tôi chằm chằm vào cái bụng của ta, giọng đầy ẩn ý:

 

“Mang thai chỉ là một chuyện, sinh ra hay không mới là điều quan trọng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...