Vứt Bỏ Cuộc Hôn [...] – Chương 3

3

 

Những từ khóa như "siêu xe, khách sạn, bắt gian, đàn ông trần truồng" đã cho video này lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội.

 

Về đến biệt thự, thư ký của tôi đã đứng chờ sẵn ở cổng. Thấy tôi xuống xe, ấy lập tức bước đến:

 

"Chị Cố, tin tức về chị đang đạt triệu lượt xem trên mạng rồi, chị có cần xử lý khủng hoảng không?"

 

Tôi liếc qua Lục Hoài An phía sau, lạnh:

 

"Khủng hoảng gì chứ? Tại sao phải xử lý?"

 

"Ban đầu hắn ta đăng bài cũng để thu hút sự ý mà, giờ thì nổi rồi, tôi cản gì?"

 

Dứt lời, tôi xua tay, bảo ấy cứ việc của mình. Thư ký hiểu ý, cúi đầu rời đi, trở về công ty.

 

---

 

Lục Hoài An bị xô đẩy vào tầng hầm biệt thự, tay đeo còng sắt.

 

Cái túi nilon đen bị vệ sĩ tháo ra thô bạo, ngay lập tức, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là bài vị và di ảnh của bố mẹ hắn, thầy Lục Mạnh Tài và mẹ hắn.

 

Tôi đá vào kheo chân hắn, buộc hắn quỳ xuống trước mặt bố mẹ mình. Rồi tôi túm lấy tóc hắn, ép hắn vào di ảnh.

 

“Trước kia, mỗi lần tôi không để cho ra ngoài chơi bời, lại lấy bố mẹ mình ra ép tôi phải nhượng bộ, đúng không?”

 

“Giờ thì ba năm đã qua, mẹ cũng c//hế//t rồi, tôi cũng chịu đựng đủ rồi.”

 

“Trước khi ly hôn, hãy kể cho bố mẹ mình nghe về những tội lỗi, những việc ngu ngốc đã trong ba năm qua, từng câu từng chữ.”

 

Nói rồi, tôi đá vào mông hắn, khiến hắn ngã sấp xuống sàn.

 

Ngay lúc đó, trợ lý bước nhanh đến chỗ tôi, nhỏ:

 

“Chị, chúng tôi đã tìm ra người phụ nữ đang mang thai kia rồi. Cô ta hiện đang ở tiệc sinh nhật, xe đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần chị đến thôi.”

 

Giọng trợ lý không nhỏ, nên Lục Hoài An nghe thấy rõ ràng, lập tức ngẩng đầu, trừng mắt tôi:

 

“Cố Kiều Ý, dám vào người của tôi thử xem!”

 

Chưa hết câu, tôi đã tát mạnh vào mặt hắn. Nhìn hắn bị đánh nghiêng đi, tôi nhạt:

 

“Lục Hoài An, thì dám mà nhận thì không à?”

 

“Dùng tiền của tôi nuôi bồ nhí, còn nó có bầu, sao không nghĩ rằng tôi sẽ phát hiện ra?”

 

“Yên tâm, tôi biết bị tinh trùng yếu, đứa bé này khó mà có , tôi không thai đâu.”

 

“Nhưng tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi từ chỗ ta.”

 

Nói xong, tôi đá vào bụng hắn, mặc kệ hắn ôm bụng rên rỉ, rồi cúi đầu vào bài vị của thầy, gật đầu chào, rồi bước đi dứt khoát.

 

---

 

Vừa ngồi vào xe, tôi đến ngay một khách sạn khác của mình. 

 

Ngôi sao nhỏ tên Lâm Uyển Nhi kia thật ngốc nghếch, đặt tiệc sinh nhật mà cũng không kiểm tra xem ai sở hữu khách sạn.

 

Làm nhân mà còn dám tổ chức tiệc trên lãnh địa của chính thất, đúng là phong cách nghệ thuật hiện đại.

 

Quản lý khách sạn cũng rất hiểu chuyện, sau khi nhận thông báo từ trợ lý của tôi, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng đứng đợi ở cổng.

 

Khi thấy xe sang của tôi dừng lại bên dưới, quản lý khách sạn lập tức chạy ra đón.

 

Tôi bước xuống, cùng vệ sĩ tiến thẳng vào sảnh tiệc sinh nhật của Lâm Uyển Nhi. Dù mang thai năm tháng ta vẫn trang điểm lộng lẫy, trông vô cùng kiêu sa. Thấy tôi đến, Lâm Uyển Nhi khẽ , chẳng chút sợ hãi.

 

"Không ngờ chị đến tận đây. Tôi chưa kịp tìm chị thì chị đã tìm tôi trước rồi," ta với vẻ đắc thắng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...