Văn án
Tôi kết hôn với Lục Hoài An ba năm.
Anh ta ngồi trong xe sang của tôi, đeo chiếc đồng hồ tôi sưu tập, đăng một bài lên mạng xã hội với thích:
“Vợ hiền giúp tôi chạm đến chí lớn, tôi sẽ báo đáp vợ bằng vàng ròng.”
Ngay lập tức, vô số cư dân mạng không biết sự thật đổ xô vào bình luận, hết lời khen ngợi ta là người chồng tốt.
Hôm sau, tôi dẫn theo vệ sĩ đến khách sạn, bắt quả tang Lục Hoài An tại trận.
Nhìn người đàn ông trần trụi, bẽ bàng trước mặt, tôi vung tay tát vào mặt ta một cái thật mạnh:
“Mẹ kiếp cái chí lớn của , lấy tiền của tôi rồi đi cặp bồ! Giờ thì ra đi tay trắng khỏi nhà tôi ngay!”
---
Chiếc xe sang dừng trước cửa khách sạn, tài xế mở cửa cho tôi. Quản lý khách sạn lập tức ra đón, khúm núm tôi – bà chủ của ta.
“Thưa bà chủ, hôm nay bà đến đây có chuyện gì ạ?”
Tôi lạnh, tháo kính râm ra, ném cho trợ lý:
“Bắt gian!”
Năm phút sau, nhân viên quầy lễ tân tra ra số phòng của Lục Hoài An, và tôi dẫn vệ sĩ lên lầu.
Cánh cửa phòng nặng nề bị đạp mạnh, cảnh tượng trong phòng đập vào mắt.
Cô trên giường giật mình hét lên khi thấy tôi xuất hiện.
Còn Lục Hoài An chưa kịp phản ứng đã bị tôi lôi dậy khỏi giường, vung tay tát cho hai cái thật mạnh!
Ngay sau đó, tôi kéo chăn của ta ra, túm tóc lôi ta xuống khỏi giường. Thấy ta giãy giụa, vệ sĩ của tôi liền giẫm lên lưng, đè ta xuống sàn.
Giữ chặt cằm ta, tôi bắt ta ngẩng đầu lên, thẳng vào mặt sưng tím của ta mà lạnh:
“Lục Hoài An, giỏi lắm đấy!”
“Ngồi xe sang của tôi, đeo đồng hồ của tôi, cả nhà sản rồi mà còn lên mạng khoe khoang!”
“‘Vợ hiền giúp tôi chạm đến chí lớn, tôi sẽ báo đáp vợ bằng vàng ròng’? Vớ vẩn! Trả nợ ngân hàng đi đã!”
Lục Hoài An, vẫn là công tử bột, dù trong trạng nhục nhã thế này cũng cố gắng giãy giụa:
“Cố Kiều Ý, đừng có mà kiêu ngạo!”
“Đại trượng phu có chí lớn, sao có thể để vàng bạc che mắt! Đợi đến khi tôi thành đạt, sẽ biết tay tôi!”
Nghe , tôi lên:
“Chờ thành đạt ư? Ba năm ở bên nhau, tôi còn không rõ con người sao?”
“Cả đời này chỉ có cơ hội thành đạt sau khi c//hế//t đi, nếu mẹ đốt cho ít tiền giấy. Nhưng mà, đốt bao nhiêu thì dưới địa phủ, vẫn là kẻ trắng tay!”
Nói xong, tôi giả vờ như chợt nhớ ra:
“Ồ, tôi quên mất, mẹ vừa qua đời vì tai nạn xe cộ.”
“Thế thì tiêu rồi, cơ hội thành đạt duy nhất của cũng không còn.”
Nghe tôi sỉ nhục mẹ mình, Lục Hoài An điên tiết, định mở miệng chửi rủa thì vệ sĩ của tôi nhanh tay nhặt chiếc tất hôi từ dưới đất nhét vào miệng ta.
Ngay lập tức, những cú nặng như búa tạ giáng lên người ta liên tiếp.
Tôi đứng dậy, tiến đến bên giường. Cô trên giường, hoàn toàn trần trụi, ngẩng đầu tôi.
Tôi mở túi xách, lấy ra một xấp tiền, vẫy vẫy trước mặt ta rồi ném vào người.
Làm xong mọi thứ, tôi mỉm với trẻ đó:
“Trẻ tuổi, đừng chỉ nghĩ đến đường tắt.”
“Coi như đây là tiền trả. Còn nếu dám hé môi nửa lời, tôi đảm bảo sẽ chặn khỏi mạng xã hội.”
Nói rồi, tôi vừa quay người định đi thì nghe ta khẩy, khinh bỉ :
“Một bà già không quản nổi chồng mình mà cũng dạy đời người khác.”
Nghe thấy thế, tôi xoay người lại, nụ trở nên sâu xa:
“Cô vừa gì?”
Cô lớn tiếng nhắc lại câu của mình, chưa hết thì trợ lý của tôi đã tiến tới, tát cho ta một cái.
Trợ lý ta với ánh mắt tóe lửa:
“Dám thêm câu nào nữa, tôi xé rách miệng đấy!”
Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của ta, tôi :
“Nhìn dáng vẻ kiêu căng của , chắc là ta đã và hứa hẹn với điều gì đó.”
“Nhưng bất kể ta gì với , tôi ở đây để rõ ràng.”
“Lục Hoài An hiện tại đã sản, không xu dính túi, còn nợ ngân hàng tám mươi triệu.”
“Số nợ đó, tôi không trả dù chỉ một đồng.”
“Tôi vốn định bỏ qua cho , vì cái miệng độc của , đừng trách tôi.”
Bạn thấy sao?