Nhị tỷ lắng nghe, nghiêm túc gật đầu:
“Cảm ơn Tứ muội đã nhắc nhở, ta đã có cơ hội sống lại một lần nữa, đương nhiên phải sống thật tốt vì chính mình.”
“Bức tường cao bên ngoài bức tường cao, vẫn phải từng bước vượt qua.”
Chúng ta nhau, mỉm .
Kiếp này, tất cả sẽ không còn giống kiếp trước nữa.
*
Nhưng ngay sau khi tiễn Nhị tỷ đi, chúng ta liền đụng phải Lâm Dao Âm, kẻ đang trừng mắt chúng ta như rắn độc.
Nàng ta lạnh lùng buông một câu:
“Muốn dựa vào việc gả chồng để giẫm lên đầu ta? Nực !”
Ta và Tam tỷ giật thót.
Nhưng…
Đã quá muộn rồi!
10
Tối hôm đó, liền truyền ra tin hậu viện nhà họ Chu bị cháy.
Chu lão phu nhân một lòng hướng Phật, tin sâu vào nhân quả báo ứng.
Chỉ vì nốt ruồi Quan Âm giữa trán Nhị tỷ mà bà ta hết mực thương , thậm chí chấp nhận từ bỏ thứ nữ trong phủ hầu tước, quyết tâm cưới Nhị tỷ vào cửa.
Nhưng ngọn lửa này…
Lại đốt đúng vào điều kiêng kỵ của bà ta.
*
Sáng hôm sau, khi Nhị tỷ đến thỉnh an, lão phu nhân để nàng ấy đứng phơi nắng suốt một canh giờ, không cho vào phòng.
Có thể tưởng tượng , cảnh của Nhị tỷ gian nan đến mức nào.
Trong viện của Lâm Dao Âm, tiếng đàn tấu lên liên tục, hòa cùng tiếng sung sướng không dứt.
“Thật đáng tiếc, mất đi một Nhị muội. Nhưng không sao, vẫn còn Tam muội và Tứ muội đây mà.”
Sắc mặt Tam tỷ âm trầm:
“Quả nhiên, vượt qua một bức tường cao, lại có một bức tường cao khác chờ đợi. Cả đời chúng ta như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đầu sóng ngọn gió, chỉ cần sơ suất một chút liền tan xương nát thịt.”
Lần đầu tiên, Tam tỷ bộc lộ trí tuệ và sự tính toán của mình:
“Ngồi yên chờ chếc? Nàng ta quá xem thường chúng ta rồi!”
“Quan Quan, lấy số bạc từ ba cửa hàng của Nhị tỷ, để Ngụy Danh tìm người mua lại con thuyền cũ kỹ của nhà họ Chu.”
Ta lập tức hiểu ra, nhanh chóng hành .
Ba ngày sau, khi Nhị tỷ đang chật vật tìm chỗ đứng trong Chu gia, một tin tức chấn từ thương hội nhà họ Chu lan truyền khắp nơi—
Con thuyền lập nghiệp của Chu gia, vốn ba năm không ai ngó ngàng, đột nhiên có cao nhân dùng vạn lượng bạc mua về vật sưu tầm.
Đồng thời, trên phố bắt đầu rộ lên lời đồn:
Mệnh cách của Lâm Huyền Tố mang phú quý.
Ngay trong đêm thành thân, nàng ấy đã mang đến điềm lành cho gia tộc kinh doanh như Chu gia.
Chiếc thuyền ba năm không bán , mà ngay khi nàng ấy về cửa, lập tức bán giá cao. Nếu nàng không phải phúc tinh của Chu gia, thì còn ai vào đây?
Chu lão phu nhân lập tức tươi như hoa nở, không ngớt lời khen ngợi Nhị tỷ.
Thậm chí, bà ta còn không tiếc tiền gửi vào viện của Nhị tỷ vô số dược liệu bổ dưỡng.
Tam tỷ đã giúp Nhị tỷ lật ngược ván cờ.
Thế , nàng ấy lại chẳng hề vui vẻ:
“Chúng ta có cơ hội lại một lần mà còn chật vật như thế. Vậy những người không có may mắn này, họ sẽ ra sao?”
“Ta chẳng qua chỉ là một miếng thịt cá, nằm trên thớt cho người ta tùy ý cắt xẻ mà thôi.”
*
“Vậy nên, các ngươi phải biết chấp nhận số phận!”
Lâm Dao Âm lạnh lùng chằm chằm vào Tam tỷ bằng ánh mắt đáng sợ.
Cuối cùng, Ninh Trường Viễn cũng chọn một nữ tử đoan trang hiền thục trong giới quyền quý kế thất.
Hắn ta vẫn tiêu d.a.o tự tại, hưởng thụ cuộc sống với vô số giai nhân bên cạnh.
Khi Lâm Dao Âm lấy nghĩa phu thê năm xưa để cầu xin, hắn ta chỉ nhàn nhạt buông một câu:
“Chuyện cũ đã qua, đừng nhắc lại nữa.”
Chỉ một câu đơn giản đó, nghiền nát tất cả hy vọng của Lâm Dao Âm.
*
Nhưng người nàng ta hận nhất, vẫn là chúng ta.
“Nếu không phải các ngươi hết lần này đến lần khác hỏng kế hoạch của ta, thì sao Lâm Huyền Tố có thể xoay chuyển thế?”
“Làm sao ta lại có thể ly tâm ly ý với phu quân?”
“Ngươi đã muốn đối đầu với ta, thì đừng trách ta ra tay độc ác!”
11
Tam tỷ thoáng sững người, ánh mắt sắc lạnh:
“Dùng lại trò cũ? Ngươi chỉ có thể thua thảm hơn mà thôi.”
Thế , Lâm Dao Âm vẫn chưa rút ra bài học, lại một lần nữa ra tay với Tam tỷ.
Từ sau khi Tam tỷ khoác bạch y, từ trên du thuyền kinh diễm nhảy xuống nước cứu Đại tỷ, danh tiếng nàng lập tức vang xa khắp kinh thành.
Dũng cảm, quyết đoán, khí khái không thua kém đấng nam nhi.
Vậy nên, trong các yến tiệc lớn nhỏ tại kinh thành, thiệp mời gửi đến nàng tựa tuyết rơi mùa đông, chất đầy cả bàn sách.
Nàng phiền muộn không thôi, phụ thân liền bóng gió nhắc nhở, khuyên nàng nên tìm một nơi nương tựa, lợi dụng hôn nhân với nhà quyền quý để duy trì quan hệ xã giao đang lung lay của Lâm gia.
Thậm chí, hôn sự của Lâm Nghiễn Thư cũng đã đến bước đổi canh thiếp, tiểu thư phủ Thái phó lại đột nhiên lặng bặt không hồi âm.
Bạn thấy sao?