Vượt Tường Cao – Chương 16

16

Sau đó, ta lại sai hai hạ nhân thân thể tráng kiện đến “chăm sóc” Lâm Dao Âm và Lâm Nghiễn Thư.  

Chỉ nghe , một kẻ cả ngày gào khóc điên dại, một kẻ liều mạng tìm đường trốn.  

Bọn ma ma lắc đầu cảm thán:  

“Không phải chúng ta không chăm sóc chu đáo, mà là bọn họ không biết điều mà thôi.”  

Thức ăn trộn cát sạn, chăn đệm ẩm mốc, những lời nhục mạ, những hành sỉ nhục—  

Tất cả đều là sự “chăm sóc tận ” của các ma ma.  

Nhưng chính những con d.a.o mềm này, không thấy máu, không thấy vết thương, lại khiến người ta không bằng chết.  

Lâm Dao Âm—người từng cao cao tại thượng, nay chẳng khác nào một vũng bùn lầy.  

Ta xuống nàng, mỉm nhẹ giọng:  

“Tỷ tỷ kiên cường như , nhất định có thể chịu đựng . Đây là thử thách mà trời cao dành cho tỷ đó.”  

Nàng ta gào lên muốn đánh ta, bị ma ma giật tóc lôi lại:  

“Ôi chao, sao Đại tiểu thư lại ra tay đánh người? Thật đáng sợ nha.”  

“Như thì… nô tỳ đành trói tiểu thư lại thôi.”  

Xiềng xích sắt có móc nhọn sắc bén mang đến, khiến Lâm Dao Âm sợ hãi đến quỳ xuống cầu xin.  

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp viện.  

Mang theo những âm thanh đầy sảng khoái ấy, ta thỏa mãn lên đường.  

Bức tường chèn ép nữ nhân trên thế gian này, luôn cần có người bỏ.  

Nếu không phải ngươi—  

Thì chính là ta.  

Không phải hôm nay—  

Thì chính là ngày mai. 

23

Ba năm sau, phụ thân không chịu nổi cảnh mình đầy lở loét, giòi bọ sinh sôi, thừa lúc mọi người sơ hở, vùng vẫy lết mình xuống hồ sen tự tận.  

Phỉ di nương cuối cùng cũng giải thoát. Sau khi uống thuốc giả chếc thoát thân, bà đã cùng người thanh mai trúc mã trở về thôn quê, sống cuộc đời mà bà hằng mong ước.  

Nhị tỷ buôn bán giỏi giang, không chỉ giàu nứt đố đổ vách, mà còn nắm chặt quyền sinh sát với nhà họ Chu. Nàng cũng đón Chân di nương về Giang Nam hưởng phúc.  

Trong phủ, chỉ còn lại hai kẻ tàn phế, ngày ngày oán trách lẫn nhau.  

Một kẻ mất đi đôi chân, lại trút giận lên chính đệ đệ ruột của mình, hận hắn vì đã đẩy nàng ra gánh tội, khiến nàng có kết cục thê thảm như .  

Tưởng chừng chỉ là một câu oán trách trong lúc nóng giận, không ngờ hắn lại ghi nhớ trong lòng, bởi chính hắn đã đích thân tạo ra “thử thách” cho Chu công tử.  

Vậy là từ đó, cả hai lao vào trả thù lẫn nhau như chó gà cắn xé.  

Hai người họ đánh qua mắng lại, đầu rơi m.á.u chảy, đến mức ngay cả ma ma cũng chẳng cần tốn sức ra tay.  

Bọn họ sống không nổi, lại chẳng đủ dũng khí để chếc.  

Mòn mỏi dày vò nhau đến hết đời chính là báo ứng của bọn họ.  

*

Nghe tin cảm giữa Tam tỷ và Thái tử nhạt dần, hai người mỗi lúc một xa cách, ta cuối cùng cũng quay lại kinh thành.  

Lúc này, Tam tỷ đã kết giao với Trưởng Công chúa, một nữ nhân đủ sức chống lại lễ giáo thế tục.  

Nàng còn kết tỷ muội với Giang tiểu thư, nữ tướng quân uy danh lẫy lừng nơi chiến trường.  

Trong kinh thành, nàng có giao sâu đậm với vô số tiểu thư, phu nhân quyền quý.  

Nàng nắm chặt lấy tay ta, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:  

“Quan Quan, sắp rồi, thời đại của chúng ta sắp đến rồi.”  

Nhị tỷ đã chuẩn bị đầy đủ tài lực.  

Tướng quân Ngụy Danh mắc nợ ta một ân cứu mạng, tất nhiên chỉ trung thành với Tam tỷ.  

Còn trong kinh thành, Tam tỷ đã sớm mua chuộc lòng người.  

Chúng ta chỉ còn thiếu một cơ hội.  

*

Một năm sau, Hoàng đế băng hà, Thái tử đăng cơ.  

Nhưng chưa đến vài năm, hắn đã lâm trọng bệnh rồi qua đời.  

Lâm Quý phi dẫn theo mười vạn đại quân thẳng tiến vào hoàng thành.  

Mọi người tưởng rằng nàng muốn giành ngôi vị Hoàng đế cho dưỡng tử của mình.  

Không ai ngờ rằng cái ngai vàng trên Kim Loan Điện kia—  

Nàng muốn tự mình ngồi lên!  

“Trên đời này, chẳng phải nam nhân thì cũng là nữ nhân.”  

“Nếu hắn có thể ngồi, thì trẫm cũng có thể ngồi.”  

“Các khanh nghĩ sao?”  

Có kẻ bất bình, nàng rút đao c.h.é.m rơi đầu hắn ngay tại chỗ.  

“Bây giờ thì sao?”  

Ta vén áo quỳ xuống, cùng với các tướng quân đồng thanh hô lớn:  

“Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”  

Khoảnh khắc ấy, chúng ta mới thực sự thấy ý nghĩa của kiếp này.  

Trong bộ hoàng bào mà Tam tỷ khoác lên,  

Trong hàng ngũ nữ quan chiếm trọn nửa giang sơn,  

Chúng ta đã vượt qua bức tường cao cản trở nữ nhân suốt hàng trăm năm.  

Lâm gia, xã hội này, và cả thế gian này—  

Kiếp này, chúng ta đều đã vượt qua.

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...