9
Một câu của tôi khiến Tạ Mộng sụp đổ hoàn toàn.
"Thư Ninh!"
"Cậu còn nhớ người phụ nữ mà Tạ Dương ngoại với không? Vài ngày trước tôi gặp lại ta. Cô ta không ở bên Tạ Dương nữa, thậm chí còn đang hẹn hò với một người đàn ông khác và chuẩn bị kết hôn vào cuối năm nay. Trông ta rất ổn, thanh thản như vừa tái sinh. Cô ta muốn xin lỗi cậu, rằng lúc đó ta không biết gì, mong cậu có thể tha thứ."
"Cô ta ta đã bắt đầu lại cuộc sống, hy vọng cậu cũng có thể như ."
Tôi hiểu rõ Tạ Mộng.
Và ấy cũng hiểu tôi.
Cô ấy biết tôi muốn gì, vì thế ấy vừa khóc vừa van xin tôi dừng lại.
Nhưng sự nhân từ của tôi với ấy đã không còn từ lâu rồi.
"Cậu có thể tha thứ cho ta không? Tạ Mộng. Cô ta đã khiến gia đình cậu tan vỡ, khiến cuộc sống của cậu rối loạn, rồi quay lưng lại và lời xin lỗi, thế là xong sao? Tại sao ta nghĩ rằng ta có thể tan nát cậu rồi cậu phải chấp nhận? Tại sao ta nghĩ rằng chỉ cần trả lại là cậu phải nhận? Tạ Mộng, cậu xem, sao ta có thể xấu xa như ?"
Tạ Mộng hỏi tôi muốn gì.
Tôi mỉm : "Ly hôn thôi! Để nhường chỗ cho các cậu."
Tạ Mộng run rẩy môi: "Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, và sẽ không bao giờ. Thư Ninh, tớ sẽ không ở bên ấy!"
Lời của ấy trang trọng như thể đang thề thốt.
"Thật sao?"
Tôi ra ngoài cửa sổ.
Vậy thì chúc mừng Chu Dục Hành vì đã phí công vô ích.
Cô ấy : "Nếu cậu muốn ly hôn, thì ly hôn đi."
Trước khi rời đi, ấy hỏi tôi: "Thư Ninh, chúng ta vẫn là chứ?"
Tôi không trả lời câu hỏi đó.
Tôi chỉ với ấy: "Tạ Mộng, lần này, cậu tổn thương tôi còn sâu sắc hơn cả Chu Dục Hành!"
Tôi và Tạ Mộng thật sự đã lớn lên cùng nhau. Từ khi còn học mẫu giáo đến khi kết hôn, chúng tôi chưa bao giờ rời xa nhau.
Hồi đó, hai gia đình chúng tôi sống rất gần nhau, chỉ trên dưới một tầng.
Cha mẹ ấy thường cãi vã, đánh nhau.
Cô ấy rất sợ hãi, thường trốn trong hành lang khóc.
Lúc đó, tôi sẽ nắm tay ấy và dẫn ấy về nhà tôi.
Chúng tôi cùng ăn, cùng chơi, cùng bài tập, cùng ngủ.
Từ mẫu giáo đến trung học.
Khoảng cách xa nhất giữa chúng tôi cũng chỉ là từ lớp một đến lớp ba.
Sau đó, chúng tôi nỗ lực hết mình để cùng đậu vào một trường đại học và cùng đến một thành phố.
Mẹ tôi từng : "Hai đứa lấy chồng về chung một nơi cho xong!"
Tạ Mộng gật đầu.
"Cháu không thể sống thiếu Thư Ninh!"
Thật là nực .
Người tôi tin tưởng nhất lại phản bội tôi đến mức này, đúng là, đáng đời tôi!
Chu Dục Hành trở về nhà vào lúc hoàng hôn.
Anh với tôi: "Thư Ninh, chúng ta chỉ cần giúp đỡ Tạ Mộng. Cô ấy là thân nhất của em, em cũng không đành lòng ấy đau khổ, đúng không?"
Anh : "Chúng ta chỉ là giả ly hôn, khi mọi thứ ổn định, chúng ta sẽ tái hôn. Nếu em không yên tâm, sẽ chuyển toàn bộ tài sản sang tên em."
Tôi người đàn ông trước mặt.
Nhìn bị cho mờ mắt.
Nhìn tự lừa dối mình.
"Được, chúng ta ly hôn!"
Bạn thấy sao?