Vượt Qua Ranh Giới – Chương 7

 

7

 

Tạ Mộng muốn ngăn cản, Chu Dục Hành không cho ấy cơ hội.

 

Anh : "Thư Ninh, chúng ta ly hôn đi!"

 

"Thư Ninh, hãy coi như giúp Tạ Mộng. Khi việc học của Tiểu Bảo ổn định, chúng ta sẽ tái hôn, không?"

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe thấy một chuyện hoang đường như .

 

Đến mức tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

 

"Cái gì?"

 

Mặt Tạ Mộng trắng bệch, tay nắm chặt lấy tay áo của Chu Dục Hành, run rẩy không nên lời.

 

"Em xin , đừng nữa!"

 

Chu Dục Hành dường như đã quyết tâm.

 

"Thư Ninh, chúng ta ly hôn đi, tạm thời thôi!"

 

"Im đi, Chu Dục Hành! Thư Ninh, cậu đừng nghe ấy, ấy đang bậy thôi!"

 

Nhưng Chu Dục Hành đã nổi giận.

 

Anh trừng mắt Tạ Mộng, gương mặt lạnh lùng: "Em có soi gương không? Em xem em tiều tụy thế nào rồi. Chuyện này em đừng lo, cứ nghe !"

 

Tạ Mộng bắt đầu khóc.

 

Chu Dục Hành định đưa tay lau nước mắt cho ấy rồi kìm lại, khuôn mặt hiện rõ nỗi đau thầm kín.

 

Cảnh tượng ấy thật khiến người ta ghê tởm.

 

Tôi siết chặt tờ giấy ly hôn trong tay, rồi cất nó trở lại vào túi.

 

"Chu Dục Hành, đang mơ đấy à!"

 

Nếu chuyện này thật sự xảy ra, thì việc phân chia tài sản cần phải xem xét lại.

 

Chu Dục Hành vội đuổi theo tôi ra khỏi bệnh viện.

 

Anh nắm lấy tay tôi, gương mặt lộ vẻ phiền muộn.

 

"Thư Ninh, chúng ta chuyện một chút."

 

Tôi nhạt: "Nói gì? Nói về ly hôn sao? Chu Dục Hành, thật tài giỏi đấy!"

 

Chu Dục Hành xoa thái dương.

 

"Anh đã là ly hôn giả mà, chỉ muốn giúp Tạ Mộng thôi."

 

"Chu Dục Hành, thế mà tự mình tin không?"

 

"Anh thật mà, nếu em không tin, cũng không biết phải sao."

 

Đúng là giở trò vô lại.

 

"Được thôi, tôi cũng không vội. Hoặc có thể kiện tôi, chưa tự bào chữa cho mình lần nào, phải không?"

 

Chu Dục Hành nhíu chặt mày, tôi chằm chằm.

 

"Lý Thư Ninh, đang bàn bạc nghiêm túc với em. Anh đã rồi, không có ý định ly hôn thật với em, đây chỉ là biện pháp tạm thời."

 

Tôi lắc đầu.

 

"Tôi không đồng ý! Chu Dục Hành, tại sao tôi phải tin ?"

 

Chu Dục Hành định thêm điều gì đó, điện thoại đổ chuông.

 

Tôi cố gắng rút tay ra.

 

Anh giữ rất chặt.

 

Nhưng khi thấy tên người gọi, ngập ngừng và thả lỏng tay, để tôi dễ dàng thoát ra.

 

"Anh còn có việc, chúng ta sẽ chuyện sau."

 

Tôi lặng lẽ tay mình một lúc, rồi quay lưng bước đi.

 

Trên đường rời đi, tôi quay lại một lần, chỉ thấy bóng lưng Chu Dục Hành, vội vã bước vào bệnh viện.

 

Tạ Mộng ấy muốn chuyện với tôi.

 

Tôi đồng ý.

 

Chúng tôi hẹn ở một quán cà phê sách mà chúng tôi thường đến.

 

Tạ Mộng trông không khỏe, có lẽ ấy thật sự bị bệnh, trông rất tiều tụy.

 

Thấy tôi, ấy luống cuống đứng dậy.

 

"Thư Ninh, cậu đến rồi, ngồi đi. Cậu muốn uống gì?"

 

Tôi gọi một ly cà phê và ngồi xuống.

 

"Nói đi, cậu muốn gì?"

 

Tạ Mộng cắn môi.

 

"Đừng nghe Chu Dục Hành lung tung. Anh ấy chỉ lo cho chuyện học của Tiểu Bảo thôi. Chuyện này tớ sẽ tự giải quyết, không thể phiền hai vợ chồng cậu nữa."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...