Vượt Qua Ranh Giới – Chương 6

 

6

 

Anh : "Chúng ta hãy tạm thời bình tĩnh lại một thời gian, sẽ ở lại văn phòng luật vài ngày, tiện thể chăm sóc Tạ Mộng."

 

"Chu Dục Hành," tôi gọi , "Anh có phải đã thích Tạ Mộng rồi không?"

 

Chu Dục Hành tôi, ánh mắt lạnh lùng, bật chế nhạo: "Lý Thư Ninh, em thôi đi!"

 

Anh đi mà không chút do dự.

 

Điều đó đột nhiên khiến tôi nhớ lại một câu của Tạ Dương.

 

Lúc đó, Tạ Mộng khóc lóc chất vấn ta: "Sao có thể đối xử với em như ? Anh sao có thể thế với em? Anh chẳng phải đã sẽ em suốt đời sao?"

 

Còn Tạ Dương thì sao?

 

Khuôn mặt ta lạnh lùng, giọng thờ ơ.

 

"Trên đời này mọi thứ đều thay đổi, tại sao không thể thay đổi? Tại sao cảm của dành cho em lại không thể thay đổi?"

 

Và điều kỳ lạ hơn là, dù ta là người ngoại , là người thay lòng đổi dạ, cuối cùng ta vẫn có thể thản nhiên : "Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với em."

 

Như thể việc ta không ly hôn là một sự... bố thí?

 

Tôi đến bệnh viện vào chiều ngày hôm sau.

 

Trước khi đến bệnh viện, tôi ghé qua văn phòng luật của Chu Dục Hành.

 

Anh ấy không có ở đó.

 

Đồng nghiệp của ấy với tôi: "Giờ này là bữa trưa, chắc ấy đã đến bệnh viện rồi. Hai ngày nay ấy luôn đến rất đúng giờ..."

 

Đồng nghiệp rồi ngập ngừng, có chút ngượng ngùng tôi.

 

"Anh ấy chỉ là người tốt, đối xử tử tế với mọi người, chị đừng nghĩ nhiều."

 

Tôi nhẹ rồi rời đi.

 

Chu Dục Hành tốt bụng ư?

 

Không hề.

 

Ngược lại, ta còn có chút lạnh lùng.

 

Anh ta rất rạch ròi giữa chuyện của mình và chuyện của người khác.

 

Theo lời ấy: "Việc không đồng cảm là đạo đức nghề nghiệp của , và cũng là sự tôn trọng với bản thân và người khác."

 

Nhiều năm qua, ấy chưa bao giờ mập mờ với ai, cũng chưa bao giờ điều gì có thể dẫn đến hiểu lầm.

 

Nếu ấy tốt với ai đó, thì đó là từ tận đáy lòng.

 

Khi tôi đến bệnh viện, Chu Dục Hành đang dỗ Tạ Mộng ăn cơm.

 

"Em ăn một chút đi, hôm nay toàn món em thích, đừng để cơ thể mình tệ đi."

 

"Chuyện này để giải quyết, em đừng lo. Anh sẽ chuyện với Thư Ninh!"

 

Nói chuyện với tôi?

 

Nói về cái gì?

 

Khi tôi còn đang thắc mắc, Tạ Mộng đã hốt hoảng nắm lấy tay Chu Dục Hành.

 

"Anh đừng! Anh đừng với Thư Ninh, chuyện này là của em, không liên quan đến mọi người. Em tự giải quyết , đừng tìm Thư Ninh."

 

Chu Dục Hành nhíu mày.

 

"Em định giải quyết thế nào? Em cho biết em sẽ gì?"

 

Tạ Mộng cắn môi, trông vừa bất lực vừa yếu đuối.

 

Chu Dục Hành thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Mộng.

 

"Đừng lo, có ở đây!"

 

Tôi đứng ngay trước cửa, tê dại tất cả diễn ra trước mắt.

 

Nỗi đau nhói lên trong tim, tôi khẽ cắn đầu lưỡi để áp chế nỗi đau.

 

"Vậy hai người định chuyện gì với tôi?"

 

Trong giây phút thấy tôi, Tạ Mộng vội vàng rời xa Chu Dục Hành, như muốn trốn tránh.

 

Chu Dục Hành ngơ ngác một chút, rồi lặng lẽ rút tay lại, trông như thể vừa mất mát điều gì.

 

Tạ Mộng run rẩy tôi, gượng như muốn lấy lòng.

 

"Thư Ninh, cậu đến rồi."

 

Tôi vô cảm ấy một cái, sau đó quay sang Chu Dục Hành.

 

"Nói đi, hai người muốn chuyện gì với tôi?"

 

"Không có! Không có gì cả!" Tạ Mộng lập tức phủ nhận.

 

Chu Dục Hành tiến lên một bước.

 

"Có chuyện muốn nhờ em giúp."

 

"Tôi đã bảo im đi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...