Vượt Qua Ranh Giới – Chương 5

5

 

Thật không thể ngờ.

 

Tôi cũng không thể ngờ.

 

Khi thấy bức ảnh của Tạ Mộng và con trai ấy trên kệ, tôi thậm chí cảm thấy chóng mặt trong chốc lát.

 

Phải chăng tôi đã mù?

 

Tôi nghĩ mình đã đủ bình tĩnh.

 

Nhưng khi lấy điện thoại ra để gọi điện, tôi phát hiện ra tay mình đang run rẩy.

 

Thật là đáng xấu hổ, tay tôi run như cầm sàng.

 

Hít sâu một hơi, cố nén cảm giác muốn hét lên, tôi gọi cho Chu Dục Hành.

 

Không có ai nghe máy.

 

Tôi gọi cho Tạ Mộng.

 

Vẫn không có ai trả lời.

 

Tôi phải nghĩ thế nào đây?

 

Tôi có thể nghĩ gì?

 

Không chần chừ, tôi liền chạy thẳng tới công ty của Chu Dục Hành.

 

Có thể ấy không có ở đó, cũng có thể ấy đang ở đó.

 

Nếu ấy có ở đó, tôi sẽ gì?

 

Suốt quãng đường, đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn.

 

Nhưng điều duy nhất tôi không nghĩ đến là Tạ Mộng lại đang ngồi trong văn phòng của Chu Dục Hành, mặc một bộ trang phục công sở.

 

Tạ Mộng đang ngồi, còn Chu Dục Hành đứng sau lưng ấy.

 

Anh cúi người, một tay chống lên bàn, tay kia cầm chuột, bao bọc lấy Tạ Mộng trong vòng tay của mình.

 

Anh mỉm , điều gì đó.

 

Tạ Mộng ngẩng đầu, ánh mắt đầy tin cậy.

 

"Rầm!"

 

Tôi đẩy mạnh cửa, khiến cánh cửa đập vào tường, phát ra một tiếng lớn.

 

Chu Dục Hành : "Anh chỉ muốn giúp ấy. Cô ấy đã rời xa xã hội quá lâu rồi, rất khó tìm việc . Vừa hay thiếu một trợ lý, nên để ấy thử. Nếu ấy hứng thú, có thể theo học thạc sĩ chuyên ngành luật. Dù là tiếp tục học hay việc liên quan đến lĩnh vực này, đều là con đường tốt."

 

Một Chu Dục Hành như thật xa lạ với tôi.

 

"Tôi chưa từng biết, lại chu đáo đến thế."

 

Chu Dục Hành khó chịu tôi.

 

"Em không cần phải mỉa mai thế. Giữa và Tạ Mộng không có gì, thanh giả tự thanh!"

 

Tôi gật đầu: "Hiểu rồi!"

 

Nhưng khi tôi đứng dậy định đi ra ngoài, lại kéo tay tôi: "Em có ý gì?"

 

Tôi với vẻ ngạc nhiên: "Chẳng phải thanh giả tự thanh sao? Các người cứ tự nhiên."

 

Khi tôi mở cửa bước ra, Tạ Mộng đã đứng sẵn ở ngoài.

 

Vẻ mặt đầy lo lắng, đôi mắt như thỏ con sợ hãi, run rẩy, có chút đỏ hoe.

 

"Thư Ninh, không phải như cậu nghĩ đâu, nghe tớ giải thích đã!"

 

"Không cần, Chu Dục Hành đã giải thích rõ ràng với tôi rồi."

 

Cô ấy dường như càng sợ hãi hơn, vội vàng về phía Chu Dục Hành, rồi lại quay sang tôi.

 

"Anh ấy đã gì với cậu?"

 

Tôi nhạt: "Cô không biết ấy gì sao?"

 

Chu Dục Hành đột nhiên lên tiếng: "Em không cần dọa ấy, giữa ấy vốn không có gì."

 

Tạ Mộng lén thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi quá quen thuộc với hai người này. Đôi khi, tôi cảm thấy biết ơn sự quen thuộc đó, đôi khi, tôi lại căm ghét nó.

 

"À, đúng rồi," tôi với Tạ Mộng, "Hôm nay cậu quên khóa vòi nước khi ra khỏi nhà. Lần sau nhớ ý nhé. Cậu biết đấy, căn nhà đó là của ba mẹ tôi để lại, Chu Dục Hành không có quyền quyết định. Ba ngày nữa dọn ra đi, chứ?"

 

Đôi mắt Tạ Mộng mở to, hoảng hốt tôi, cả người như sắp sụp đổ.

 

Chu Dục Hành tiến lên một bước định gì đó.

 

Tôi lắc đầu với .

 

"Mọi người đều ở đây rồi, đừng ép tôi ầm lên!"

 

Tôi không quay đầu lại mà rời đi ngay lập tức.

 

Nghe sau khi tôi đi, Tạ Mộng đã ngất xỉu.

 

Chu Dục Hành với tôi điều đó khi về thu dọn hành lý.

 

"Để ấy vào ở trong căn nhà cũ là vì Tạ Dương luôn quấy rầy ấy. Ban đầu định bàn bạc với em, dạo đó em luôn nghĩ ngợi lung tung, suy đoán ác ý, bọn chỉ không muốn em hiểu lầm."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...