4
Tôi chỉ nghĩ, dường như mối quan hệ giữa họ ngày càng tốt hơn.
Chu Dục Hành trêu chọc: "Anh có quan hệ tốt với thân của em, em không vui sao?"
Tôi giả vờ vô hỏi : "Giờ còn ghét Tiểu Mộng nữa không?"
Lúc đó, Chu Dục Hành đang ôm máy tính việc.
Giữa lúc bận rộn, ấy nhẹ.
"Rất đáng !"
Quá nhiều dấu hiệu nhỏ khiến lòng tôi ngày càng căng thẳng.
Sợi dây ấy đứt vào lúc nào nhỉ?
Chắc là vào đêm hôm đó.
Khi cả hai chúng tôi đã đi ngủ, điện thoại của đột nhiên reo lên.
Trong cơn mơ màng, ấy "A lô" một tiếng.
Không biết nghe gì, ngay giây sau bật dậy khỏi giường.
"Em đừng khóc, đừng sợ, cứ khóa cửa lại, rồi báo cảnh sát. Anh sẽ đến ngay!"
Giọng ấy bình tĩnh, thậm chí còn có chút trấn an.
Nhưng tác tìm quần áo của ấy lại vừa nhanh vừa gấp.
Chu Dục Hành vốn luôn điềm tĩnh.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ấy hoảng loạn.
Nhưng dù có gấp gáp đến mức nào, ấy vẫn cố gắng trấn an người bên kia.
Điều này khiến tôi có cảm giác rất không ổn.
Tôi hỏi : "Có chuyện gì ? Đã xảy ra chuyện gì?"
Anh : "Tên khốn Tạ Dương lại đến rối với Tiểu Mộng. Em ngủ đi, để qua đó!"
"Tại sao ấy không gọi cho em?" Tôi gần như bật thốt lên.
Chu Dục Hành đột nhiên tôi, ánh mắt sắc như dao.
"Em không quan tâm đến sự an toàn của ấy, mà chỉ quan tâm điều đó? Lý Thư Ninh, em quá đáng rồi, ấy là thân nhất của em đấy!"
Đúng , ấy là thân nhất của tôi.
Nhưng khi ấy sợ hãi, hoảng loạn, người ấy liên lạc đầu tiên lại là chồng tôi.
Chu Dục Hành rất giận, gần như đập cửa rời đi.
Tôi đứng đó rất lâu, cố nén những cảm trào dâng, cuối cùng quyết định đi theo xem hình.
Khi tôi đến nơi, cửa nhà Tạ Mộng đang mở, tiếng khóc nức nở của ấy vang lên rõ ràng.
Cùng với đó là giọng nhẹ nhàng của Chu Dục Hành đang an ủi .
"Đừng khóc nữa, không sao đâu, đến rồi, hắn không dám gì em đâu!"
Tôi không nghe thêm gì nữa mà bước vào, với hai người đang ôm nhau: "Hai người đang gì ?"
Sau này nghĩ lại, có lẽ tôi nên sợ.
Sợ nghe quá nhiều, sợ họ tiếp tục ra những điều tôi không muốn nghe.
—--------
Gần đây, Chu Dục Hành rất tích cực đi , rời nhà rất sớm, khi tôi thức dậy thì đã không thấy đâu.
Anh ấy mua bữa sáng cho tôi, để trên bàn, kèm theo một tờ giấy nhắc tôi nhớ ăn.
Tôi chằm chằm vào mấy thứ trên bàn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không tới.
Đến trưa, tôi nhận cuộc gọi từ ban quản lý khu dân cư.
Họ hỏi có phải tôi quên khóa vòi nước không, vì cư dân ở tầng dưới đang phàn nàn về việc bị rò rỉ nước.
Thật nực .
Căn nhà đó đã lâu rồi không có ai ở, ngay cả van tổng cũng đã khóa, sao có thể rò rỉ nước ?
Tôi vội vàng chạy tới.
Hóa ra vấn đề thực sự là từ phía nhà tôi.
Vòi nước trong phòng tắm đang chảy rào rào, nước đã tràn ra khắp sàn.
Tôi nhanh chóng khóa vòi nước lại, rồi xin lỗi và thương lượng bồi thường với cư dân ở tầng dưới.
Tôi mỉm nhẫn nại, nghe người ta trách móc, oán thán, cuối cùng cũng giải quyết sự việc.
Sau khi tiễn họ về, mặt tôi lập tức lạnh đi.
Ban quản lý hỏi tôi có phải đã cho nhà không, và hiện tại ai đang ở đó.
Phải rồi, ai đang ở đó?
Là Tạ Mộng.
Bạn thấy sao?