Vượt Qua Ranh Giới – Chương 2

2

 

Tôi chạy trốn.

 

Ngay khoảnh khắc họ bước ra từ góc cua, tôi bỏ chạy.

 

Một người là thân nhất của tôi, một người là người tôi nhất.

 

Tôi phải đối mặt thế nào đây!

 

Nhưng có vẻ như tất cả những gì đang xảy ra đều là lỗi của tôi.

 

Tạ Mộng là thân từ nhỏ của tôi, là người tri kỷ.

 

Chúng tôi cùng nhau lớn lên, hai mươi mấy năm gắn bó, tôi tin tưởng ấy hơn bất kỳ ai.

 

Cô ấy cũng với tôi.

 

, khi phát hiện Tạ Dương ngoại , ấy đã ngay với tôi.

 

Đó là một khoảng thời gian rất đau khổ đối với ấy.

 

Khi đó, ấy cứ băn khoăn tại sao Tạ Dương lại phản bội, tại sao lại ngoại .

 

Cô ấy không nghĩ đến việc xử lý thế nào, mà chỉ muốn có một câu trả lời.

 

Tôi đã ở bên cạnh ấy, cùng uống rượu, cùng đi nhảy, cùng du lịch.

 

Thời điểm đó, Chu Dục Hành rất bực mình.

 

Anh ấy nghĩ rằng tôi bỏ bê vì Tạ Mộng.

 

Tôi không thể gì khác, phải cố gắng cân bằng cả hai phía.

 

Sau đó, Tạ Mộng cuối cùng cũng quyết định ly hôn, Tạ Dương không đồng ý, chỉ còn cách kiện tụng.

 

"Thư Ninh, cậu có thể nhờ chồng cậu giúp mình kiện không?"

 

Tôi muốn giúp ấy hết sức, lại sợ Chu Dục Hành không đồng ý.

 

Quả nhiên, khi nghe cầu của tôi, ấy nhíu mày.

 

"Kiện dân sự không phải là lĩnh vực sở trường của , nếu cần, có thể giới thiệu người chuyên nghiệp, và cũng không có thời gian."

 

Chu Dục Hành thực sự bận, nếu sắp xếp, ấy vẫn có thể .

 

Tôi biết, ấy chỉ đơn giản là không muốn nhận vụ của Tạ Mộng.

 

Bởi vì ấy nghĩ rằng Tạ Mộng màu, phiền phức và dễ thay đổi cảm .

 

"Không thể nặng lời, cũng không thể nhẹ lời, kiểu khách hàng này rất rắc rối!"

 

Nhưng Tạ Mộng chỉ tin tưởng Chu Dục Hành.

 

"Giống như mình tin cậu , Thư Ninh, cậu giúp mình không?"

 

Không còn cách nào khác, tôi đành phải nài nỉ Chu Dục Hành, thậm chí còn sử dụng cả chiêu mỹ nhân kế.

 

Cuối cùng, ấy ôm tôi bất đắc dĩ: "Được rồi, rồi, nhận!"

 

Vụ này là do tôi ép Chu Dục Hành nhận.

 

, khi ấy ngày càng gần gũi với Tạ Mộng, thậm chí vượt qua ranh giới với tôi, ấy đã thản nhiên : "Chẳng phải em bắt nhận vụ này sao?"

 

—---------

 

Khi tôi quay lại phòng tiệc, Tạ Mộng đang ngồi ở chỗ của tôi và chuyện với Chu Dục Hành.

 

Chu Dục Hành vừa nghe vừa rót nước đưa cho ấy.

 

Cô ấy đón nhận một cách tự nhiên, như thể hành này đã lặp lại nhiều lần.

 

Tạ Mộng là người đầu tiên nhận ra tôi.

 

Cô ấy có một giây lúng túng, rồi nhanh chóng đứng dậy và nắm lấy tay tôi.

 

"Thư Ninh, cậu đi đâu ? Sao tớ không thấy cậu?"

 

Tôi gạt tay ấy ra: "Tớ ra ngoài hít thở không khí một chút."

 

Ánh mắt của Tạ Mộng có chút tổn thương.

 

Cô ấy giả vờ như không có chuyện gì và mỉm với tôi: "Thế cậu ngồi xuống đi, tớ đi chuyện với Tiểu Bạch bọn họ."

 

Khi trở lại chỗ ngồi, Chu Dục Hành hạ giọng, với giọng điệu không mấy dễ chịu: "Em lại đang giận dỗi gì nữa?"

 

Tôi ta một cách khó hiểu: "Em giận gì chứ?"

 

Chu Dục Hành cau mày, như thể đang ám chỉ rằng tôi đang cố hỏi vặn.

 

Chuyện này thật thú vị.

 

Tôi thực sự bật thành tiếng.

 

Chu Dục Hành định gì đó, bên kia lại ồn ào lên, vài người đang cầu Tạ Mộng uống bia.

 

Theo phản xạ, Chu Dục Hành định đứng dậy.

 

Tôi nhanh chóng giữ ta lại: "Toàn là của em, giữ chút thể diện cho em không!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...