Vượt Qua Ranh Giới – Chương 12

12

 

Sự bùng nổ bất ngờ của tôi khiến Chu Dục Hành đứng chôn chân tại chỗ.

 

Anh ta : "Anh không trách em, và cũng không có ý tổn thương em. Thư Ninh, chưa bao giờ muốn tổn thương em!"

 

Tôi ngồi sụp xuống ghế, nước mắt không ngừng rơi.

 

"Không muốn tổn thương ư? Rõ ràng là đã người khác, lại giấu giếm tôi, tự cho rằng mình đã hy sinh để duy trì cuộc sống với tôi, trong lòng thì không cam tâm. Chu Dục Hành, khi và Tạ Mộng mập mờ với nhau, có phải đã xen lẫn vào đó sự trả thù tôi không? Tôi đã có , phải chịu những uất ức cũng chẳng sao, phải không? Tôi mất đi chỉ là lòng tự tôn, còn thì mất đi , đúng không?

 

"Nhưng Chu Dục Hành, không quan trọng như nghĩ đâu, và tôi cũng không tầm thường như nghĩ."

 

Chu Dục Hành dường như bị đả kích mạnh.

 

Anh ta cúi gập người xuống, tựa vào bàn và lẩm bẩm: "Không nên như thế này. Chúng ta không nên trở thành như thế này."

 

Nhưng chúng ta đáng lẽ phải trở thành thế nào đây?

 

Khi cầu hôn, rằng tôi và sẽ tôi suốt đời.

 

Sau đó, khi kết hôn, lại rằng sẽ bảo vệ tôi cả đời.

 

Những năm tháng bên nhau, có lần tôi tức giận và đề nghị ly hôn, lắc đầu không thể, bảo rằng chúng tôi phải ở bên nhau cho đến khi c//hế//t.

 

Nhưng rồi lạc lối, quên mất những lời hứa ngày xưa.

 

Vậy mà vẫn mong tôi chờ đợi ở nơi cũ.

 

Tại sao tôi phải thế?

 

—----------

 

Chu Dục Hành rời đi, bước chân loạng choạng, bóng lưng mệt mỏi.

 

Anh không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

 

Cũng không có thêm bất cứ điều gì xảy ra giữa và Tạ Mộng.

 

Tin nhắn cuối cùng mà Tạ Mộng gửi cho tôi là cách đây không lâu.

 

Cô ấy rằng đã về quê.

 

rằng không muốn ở lại thành phố này nữa.

 

【Thư Ninh, tớ thực sự chưa bao giờ có ý định tổn thương cậu, cuối cùng lại tổn thương thực sự. Là tớ bị mù quáng, bị cuốn theo cảm và nhận kết cục đáng buồn. Tớ không mong cậu tha thứ, chỉ hy vọng cậu sẽ không buồn trong quãng đời còn lại.】

 

Ngoại truyện (Chu Dục Hành)

 

Tôi và Lý Thư Ninh gặp nhau rất cờ.

 

Đó là khi tôi đang thực tập, cùng đồng nghiệp đến gặp một khách hàng.

 

Địa điểm là một khu chung cư cũ kỹ.

 

Không có thang máy, không có hệ thống an ninh, thậm chí đèn cầu thang cũng bị hỏng.

 

Khi cuộc gặp sắp kết thúc, tôi bước ra trước đồng nghiệp để hút một điếu thuốc.

 

Khi tôi xuống đến tầng một và chuẩn bị rời đi, cánh cửa sắt của hành lang bỗng bị đẩy ra, một nhỏ bé bước vào.

 

Cô ấy cũng thấy tôi, lập tức sững lại, đứng yên không tiến không lùi.

 

Trong bóng tối, tôi cảm nhận sự căng thẳng của ấy, như thể nếu kéo dài thêm một giây, ấy sẽ hoặc ngất đi hoặc bỏ chạy.

 

Lẽ ra tôi nên nhường đường cho ấy, rằng tôi không phải kẻ xấu và để ấy đi qua.

 

Nhưng bầu không khí lúc ấy đã căng thẳng đến mức tôi cũng mất phản ứng.

 

Không biết bao lâu sau, tiếng đồng nghiệp vang lên.

 

"Cậu đứng ngây ra đấy gì? Cậu không định hút thuốc à?"

 

Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi với vẻ bất đắc dĩ: "Tôi hình như đã dọa nhỏ sợ rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...