11
Tôi nghĩ mình đã rõ ràng, không ngờ Chu Dục Hành lại tự tìm đến.
Anh ta nồng nặc mùi rượu, ánh mắt thì hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi biết ta chưa hề say.
Tôi hỏi: "Anh đến đây gì?"
Chu Dục Hành : "Thư Ninh, việc học của Tiểu Bảo đã xong rồi, mai chúng ta đi tái hôn nhé!"
Tôi im lặng vài giây.
"Chu Dục Hành, đang với tôi sao?"
Môi mím thành một đường thẳng.
"Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, chúng ta chỉ giả ly hôn thôi."
Giọng của khiến tôi cảm thấy vô lý, giống như lần đầu tiên đề nghị giả ly hôn .
"Chu Dục Hành, tôi không tin là không nhận ra. Anh cứ mãi tự lừa dối bản thân có vui không?"
Tôi định đóng cửa, Chu Dục Hành đã nhanh chóng chặn lại.
"Thư Ninh, chúng ta chuyện đi."
Nói chuyện ư?
Tôi và Chu Dục Hành đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chuyện từ lâu rồi. Bây giờ gì cũng đã quá muộn.
Nhưng nếu ta muốn , tôi sẽ nghe. Tôi chỉ hy vọng vở kịch này có thể dừng lại ở đây.
Nhưng về cái gì, tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Chu Dục Hành là người mở lời.
Anh ta : "Chúng ta giả ly hôn chỉ để giúp Tạ Mộng thôi, giờ việc của Tiểu Bảo đã giải quyết xong, chúng ta tái hôn, không?"
Cách ta mở đầu thật tệ.
Đó cũng không phải điều tôi muốn nghe.
"Nếu định như thì tôi nghĩ chúng ta không cần thêm gì nữa."
Tôi định đứng dậy tiễn khách, Chu Dục Hành liền kéo tôi lại. Anh ta gằn giọng: "Em rốt cuộc muốn gì? Em có phải đang khó chịu vì Tạ Mộng không? Từ nay sẽ không liên lạc với ấy nữa. Anh đã trước rồi, đây là lần cuối cùng giúp ấy. Em còn muốn gì nữa?"
Câu hỏi của ta khiến tôi bàng hoàng.
Tôi muốn gì ư?
Là tôi muốn gì sao?
Từ đầu đến cuối, có ai cho tôi quyền lựa chọn không?
Khoảnh khắc đó, những cảm tôi đã kìm nén suốt nhiều tháng trời bùng nổ.
Tôi đã cố gắng duy trì phẩm giá của mình.
Vết thương Chu Dục Hành và Tạ Mộng ra cho tôi, so với sự phản bội trong cảm, điều đáng sợ hơn là sự sụp đổ của lòng tin.
Khi họ coi tôi là kẻ ngốc, bí mật thân mật trước mắt tôi.
Khi họ lấn lướt tôi đến mức này mà vẫn nghĩ rằng tôi nên chịu đựng, tôi bắt đầu tự vấn chính mình.
Tôi đã gì để khiến họ nghĩ tôi ngốc nghếch và hèn mọn đến thế?
Có phải khi tôi dành cả trái tim cho họ, họ đã âm thầm nhạo tôi?
Cười nhạo tôi là kẻ mù quáng, ngu ngốc?
"Chu Dục Hành, đáng c//hế//t! Nếu muốn ngoại , nếu muốn người khác, không sao cả! Nhưng tại sao lại chọn Tạ Mộng? Anh biết rõ ấy là thân nhất của tôi mà, tại sao vẫn mập mờ với ấy? Chu Dục Hành, thật kinh tởm!
"Anh giữa và Tạ Mộng không thể có chuyện gì. Có phải là không muốn, hay là Tạ Mộng không đồng ý? Anh đã tỏ với ấy, đúng không? Cô ấy từ chối , đúng không? Chu Dục Hành, Tạ Mộng là kẻ khốn, còn tệ hơn cả ấy!
"Anh xem tôi như một sự miễn cưỡng, tại sao tôi phải chấp nhận điều đó? Anh nghĩ mình tồi tệ đến mức này mà tôi vẫn phải chấp nhận sao?
"Anh Tạ Dương là kẻ khốn, Chu Dục Hành, và Tạ Dương khác gì nhau?
"Tôi đã giữ thể diện cho rồi, sao vẫn cứ muốn tôi thấy ghê tởm?
"Thậm chí đến giờ, vẫn không chịu thừa nhận mình sai, mà đổ mọi lỗi lầm lên tôi. Là tôi suy nghĩ quá nhiều, là tôi suy đồi, là tôi hẹp hòi, là tôi ích kỷ. Đúng không?
"Chu Dục Hành, thật khiến tôi buồn nôn!"
…
Bạn thấy sao?