Điện thoại một thanh niên bắt máy.
Anh ta :
“Nếu chị muốn , tôi có thể đến đón.”
Tôi đứng trước cửa nhà trọ chờ.
Chẳng bao lâu sau, một chàng trai người Sơn Tây, dáng người tròn trịa, khuôn mặt hiền lành xuất hiện.
Nhìn có vẻ đáng tin.
Anh ta trước đây trong cộng đồng, bây giờ mới tự mở dịch vụ vệ sinh.
“Nếu chị không chê, có thể cùng tôi chung.”
Tôi đã không còn đường lui, nên lập tức thu dọn đồ đạc, theo ta lên đường.
Anh ta chạy xe điện, tôi ngồi phía sau, cả hai trò chuyện rất vui vẻ.
Anh ta vẽ ra đủ viễn cảnh tương lai, rằng sẽ cùng tôi dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh.
Tôi bắt đầu cảm thấy tràn đầy hy vọng, tưởng rằng đây sẽ là một cơ hội mới.
Lần đầu tiên sau những chuỗi ngày khốn khổ, tôi cảm thấy có chút an toàn, có một nơi để nương tựa.
Dọc đường, ta dẫn tôi vào một quán ăn, gọi món.
Tôi không dám chọn món đắt tiền, chỉ gọi một đĩa khoai tây xào, còn ta gọi thịt xào ớt.
Lâu rồi không có một bữa ăn tử tế, tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện, thậm chí còn ngon hơn những bữa tiệc linh đình tôi từng ăn trước đây.
Đi thêm một đoạn, ta dừng xe, bước vào một cửa hàng.
Anh ta :
“Nhà tôi chỉ có một cái bát, tôi mua thêm một cái cho chị.”
Tôi cảm , cảm thấy mình cuối cùng cũng gặp người tốt.
Đến nơi, đó chỉ là một căn phòng trọ nhỏ, lại.
Tôi hỏi:
“Tôi sẽ ngủ ở đâu?”
Anh ta đáp:
“Tôi qua nhà ở tạm, chị cứ ở đây đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có chỗ để nghỉ ngơi.
Anh ta nhiệt lấy hoa quả trong tủ lạnh, rửa sạch mời tôi ăn, rồi bận rộn nấu cơm.
Tôi cũng tranh thủ dọn dẹp căn phòng bừa bộn, tâm trạng dần ổn định.
Ăn xong, ta :
“Chị đi tắm trước đi. Nhà trọ này đông người , lát nữa hết nước nóng sẽ không có để tắm đâu.”
Tôi cảm kích, lập tức đi tắm, sau đó mặc đồ ngủ, khoác thêm áo khoác ngoài, ngồi trên giường.
Tôi hỏi:
“Bao giờ đi?”
Anh ta lập tức đáp:
“Bạn tôi hôm nay có khách, không tiện qua đó. Tôi cứ ở đây, chơi game một đêm, chị cứ ngủ thoải mái đi.”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy bối rối, không biết gì.
Dù sao đây cũng là phòng của ta, tôi không thể bắt ta ra ngoài.
Tôi đành giữ cảnh giác, nửa nằm nửa ngồi trên giường, giả vờ chăm xem điện thoại.
Anh ta thì ngồi bên bàn, cắm mặt vào màn hình máy tính, miệt mài chơi game.
Đến nửa đêm, ta đột nhiên dừng lại, quay sang tôi. Rồi :
“Tôi buồn ngủ rồi, tôi lên giường nằm một chút không?”
Tôi lập tức ngồi bật dậy:
“Anh nằm đi, tôi sẽ chơi game một lát.”
Tôi chưa kịp rời khỏi giường, ta đã nhào đến ôm chặt lấy tôi!
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cả người đông cứng.
Tôi dồn hết sức lực đẩy hắn ta ra, tay run rẩy chộp lấy gạt tàn thuốc trên bàn, giơ lên trước mặt hắn, run rẩy hét lên:
“ĐỪNG LẠI ĐÂY! ĐỪNG LẠI ĐÂY!
TÔI ĐÃ ĐƯỜNG CÙNG RỒI!
NẾU ANH DÁM LÀM GÌ, TÔI CÓ THỂ CHẾT CHUNG VỚI ANH!”
Hắn ta khựng lại, có vẻ bất ngờ.
Sau đó, hắn khẩy:
“Bỏ gạt tàn xuống đi. Cô đi chẳng phải cũng vì tiền à? Tôi trả tiền cho là chứ gì!”
Nói xong, hắn tiến thêm một bước.
Tôi gào lên:
“ĐỪNG QUA ĐÂY!”
Cùng lúc đó, tôi ném thẳng gạt tàn vào hắn!
Hắn bật ngửa, ôm đầu quỵ xuống, m.á.u bắt đầu rỉ qua kẽ tay.
Tôi không kịp suy nghĩ gì, lập tức kéo vali, lao ra khỏi cửa.
Bắc Kinh cuối thu, trời lạnh thấu xương.
Tôi chỉ mặc đồ ngủ, khoác tạm chiếc áo dạ, vừa khóc vừa chạy trên con đường hoang vắng.
Tôi không biết phải đi đâu.
Cũng chẳng biết mình đang chạy về hướng nào.
Chỉ biết một bước cũng không thể dừng lại.
May mắn là hắn không đuổi theo.
Có lẽ hắn đang bận xử lý vết thương.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự hối hận.
Lẽ ra, tôi nên đập mạnh hơn.
Lẽ ra, tôi nên đánh hắn đến chết!
Đồ súc sinh! Con mẹ nó!
8.
Trời tối đen như mực, tôi mò mẫm trong hoảng loạn, không ngờ lại đi lạc về đúng nhà trọ ban đầu.
Tôi lạnh run, môi tím tái, lắp bắp với chủ nhà:
“Tôi… tôi vẫn ở phòng cũ!”
Ông chủ tôi đầy nghi hoặc, không hỏi gì, chỉ ném chìa khóa ra từ ô cửa nhỏ.
Tôi nhào vào trong, chui vào chăn bông ẩm mốc, cuộn chặt người lại, run rẩy nghe tiếng trái tim đập loạn nhịp và hàm răng va vào nhau lập cập.
Tôi trốn trong phòng suốt hai ngày, không dám ra ngoài.
Tôi không biết tên khốn đó bị tôi đập ra sao, không biết hắn có tìm đến đây trả thù không.
Tôi cũng không dám đổi chỗ ở, vì sợ không tìm nhà trọ nào rẻ hơn.
Nhưng nghĩ lại, hắn ta chắc chắn không thể ngờ tôi lại quay về đây.
Lúc đó, tôi giống như một con chim hoảng loạn, lúc thì thông minh sắc bén, lúc lại ngu ngốc đến lạ lùng.
Mỗi ngày, tôi vẫn bị khủng bố điện thoại từ đám cho vay nặng lãi.
Bọn chúng đe dọa sẽ cho tôi vào danh sách đen, vĩnh viễn không thể vay tiền.
Tôi lạnh, nhắn lại một câu:
“Lúc tôi còn trong danh sách trắng, các người cũng có cho tôi vay đâu? Nếu không tôi đã chẳng rơi vào bước đường này. Muốn đưa vào danh sách đen thì cứ đi, tôi chẳng quan tâm. Dù kiện ra tòa, tôi cũng đã trả gần hết tiền gốc rồi, cùng lắm thì tính theo lãi suất ngân hàng, tôi không nợ các người một xu!”
Bạn thấy sao?