5.
Tôi lại quay trở lại công ty của khách hàng kia.
Nhưng lần này, công ty đã trống không, không còn ai ở đó.
Tôi gọi điện thoại, số máy đã bị tắt.
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng hắn cũng giống tôi, đang chạy trốn khỏi nợ nần.
Tôi lang thang trên những con phố ở Bắc Kinh, cố gắng kìm nước mắt, dòng người tấp nập qua lại.
Chợt nhớ đến một câu:
“Không gì đơn hơn khi đi giữa đám đông.”
Lúc đó, trong túi tôi chỉ còn chưa đến 200 tệ, không đủ để một phòng trọ qua đêm.
Tôi bắt đầu tính toán thật kỹ, cảm thấy trong thời gian ngắn khó mà tìm việc .
Trước tiên phải vay chút tiền để ổn định chỗ ở, rồi từ từ tìm việc.
Nhưng nghĩ nát óc cũng không biết có thể vay ai.
Cuối cùng, tôi gọi điện cho chị dâu của chồng.
Chị ta từng giúp tôi quản lý việc nhà, tôi luôn xem chị ta như chị em ruột.
Ngoài tiền lương hậu hĩnh, tôi còn lo cho chị ta từ ăn, ở, mặc, không để thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Giờ đây, khi cây đổ khỉ tan, chị ta đã đi giúp việc cho nhà khác.
Nhưng với nghĩa ngày xưa, tôi nghĩ vay chị ta vài nghìn để xoay sở tạm thời chắc không thành vấn đề.
Vừa bấm gọi, chưa kịp mở lời, chị ta đã ngay:
“Đúng lúc quá, em gọi tới rồi, đỡ chị phải gọi cho em. Chị báo em một tiếng, chị đã kéo hai cái máy của xưởng em đi bán rồi. Dù sao em cũng không nữa mà!”
Tôi sốc đến sững người:
“Chị gì ? Sao chị lại bán máy của em?!”
“Em còn nợ tiền lương của bọn chị mà, chị cũng không bán nhiều, chỉ bán đủ để trả lương thôi.”
“Chị! Em chỉ còn nợ chị chưa đến 30.000 tệ, mà chị lại đi bán máy móc của em?!”
“Dù chị không bán, cũng có người khác bán thôi! Cả ngày có người đến đòi nợ xưởng em, tiền hàng em còn nợ, tiền lương công nhân em cũng chưa trả, người ta không kéo máy đi mới là lạ!”
“Tôi không thiếu ai một xu! Tôi chưa từng quỵt tiền ai cả! Nếu mấy người bán hết máy của tôi, tôi biết phải sao? Đó là thiết bị tôi bỏ số tiền lớn ra mua, mấy người bán như sắt vụn thì sao đáng giá ? Mấy người điên rồi sao?!”
Tôi gào lên trong tuyệt vọng.
“Ôi dào, sao em phải hét lên với chị chứ? Em suốt ngày bảo mình không thiếu ai một xu, thì em trả người ta đi! Không chỉ mình chị muốn bán, ai cũng muốn bán! Có giỏi thì em báo cảnh sát đi! Còn hỏi quay lại gì? Em quay về rồi có vực dậy không? Đừng mơ nữa! Thôi, không nữa, chị phải tranh thủ xem cái máy nào to mà kéo đi trước, chậm là mất phần!”
“Tôi mặc kệ người khác! Tôi chỉ với chị! Đúng, tôi còn nợ chị tiền lương, khi nhà chị xây nhà, tôi đã cho chị vay 100.000 tệ, tôi có đòi chị đồng nào không? Chỉ vì tôi còn thiếu chị mấy ngày lương, mà chị đã cướp hết máy móc của tôi?”
“Ôi dào, chuyện từ bao nhiêu năm rồi mà còn nhắc? Không phải lúc đó em không cần đòi lại sao? Giờ sao? Ăn lại đống cứt mình thải ra à? Một bà chủ lớn mà lại lật lọng thế à? Mà có giữ lời thì em cũng đâu đến nông nỗi này!”
Cụp!
Điện thoại bị tắt ngang.
Tôi gục xuống vỉa hè ở Bắc Kinh, bật khóc nức nở.
Dòng người vẫn hối hả lướt qua, chẳng ai dừng lại, thậm chí còn không ai thèm tôi.
Có lẽ họ đã quá quen với cảnh này rồi.
Bởi vì trong thời đại này, người khóc đến mức sụp đổ trên phố đông đúc, có lẽ không chỉ riêng mình tôi.
Tôi khóc mãi đến khi trời tối hẳn.
Khi đèn đường bắt đầu bật sáng, tôi ngồi trong một quán KFC, gọi một ly trà sữa.
Tôi dự định ngồi lại đây cho đến lúc đóng cửa, vì tôi không đủ tiền phòng trọ ở Bắc Kinh.
Tôi bắt đầu lo lắng, sợ nhân viên đến đuổi tôi ra ngoài.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
Là tin nhắn từ người đã lừa tôi đến Bắc Kinh xin việc.
Cô ta nhắn:
“Chị ơi, em không cố ý lừa chị đâu. Bọn em cũng có nhiệm vụ, có quy định, không thể thẳng ra . Nhưng em cũng cảm thấy có lỗi với chị. Nếu chị không muốn công việc đó, em biết một trung tâm môi giới giúp việc gia đình, chị có thể thử xem có công việc nào phù hợp không.”
Tôi như người sắp c.h.ế.t đuối vớ cọng rơm, lập tức thêm WeChat với người đó.
Giúp việc? Bảo mẫu?
Chắc không có gì mờ ám đâu nhỉ?
Người đó nhanh chóng đồng ý kết , hỏi thăm kỹ hình của tôi.
Khi biết tôi sắp phải ngủ ngoài đường, ta ngay:
“Hay chị qua nhà em đi? Nhà em đang có mấy bảo mẫu đang tìm việc, chị có thể ở cùng họ.”
Tôi rưng rưng nước mắt.
Nỗi sợ phải lang thang vô gia cư bỗng chốc tan biến.
Tôi vội vàng kéo vali, chạy ra tàu điện ngầm, theo chỉ dẫn của ấy.
Cuối cùng, hơn 11 giờ đêm, tôi đã đến khu chung cư nơi ấy ở.
6.
Chị ấy xuống đón tôi – một người phụ nữ Đông Bắc thẳng thắn, hơi mập, giọng to.
Chị ta điều hành một công ty giúp việc gia đình quy mô nhỏ, trong nhà còn ba người phụ nữ khác đang đợi tìm việc, một người từ Hà Bắc, một người từ Quảng Tây, một người từ Tứ Xuyên.
Vừa đến nơi, chị ấy giải thích ngay quy tắc:Trước khi tìm việc, tôi sẽ ở đây.
Phí ăn ở gồm 20 tệ một đêm, 15 tệ một bữa ăn, 10 tệ mỗi lần tắm.
Căn hộ là loại hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, một bếp.
Em trai và em dâu của chị ta ở một phòng (sau này tôi mới biết họ chuyên môi giới lao xuất khẩu).
Ba người phụ nữ kia ngủ chung một phòng.
Chị chủ nhà ngủ trên ghế sofa kiêm bàn việc ở phòng khách.
Còn tôi thì phát một tấm đệm hơi đặt dưới đất.
Bạn thấy sao?