Vượt Qua Nghịch Cảnh – Chương 3

3

4.

Tôi cố gắng cầm cự thêm hơn một tháng, cuối cùng cũng gục ngã.

Bởi vì tôi không còn mua nguyên liệu nữa.

Giờ đây, nguyên liệu thô mỗi ngày phải tranh giành mới có. Ai trả giá cao hơn thì người đó hàng.

Tôi thì phải chạy đôn chạy đáo vay mượn khắp nơi để trả tiền cho đám họ hàng.

Công ty buộc phải tạm dừng hoạt .

Nhưng tôi biết rõ, tôi có thể ngồi mâm cao cũng có thể ngồi mâm thấp, tôi không thể ở nhà ăn không ngồi rồi mà chờ chết.

Tôi lên mạng gửi hồ sơ xin việc.

Vì hồi mới tốt nghiệp tôi từng ở Bắc Kinh nên lần này tôi tập trung tìm việc ở khu vực Bắc Kinh.

Một ngày nọ, tôi bất ngờ thấy rất nhiều tin tuyển dụng trợ lý riêng: 

Yêu cầu biết lái xe. Ngoại hình ưa . Giao tiếp tốt. Biết hỗ trợ sếp trong việc kinh doanh.

Mức lương rất cao. Tôi cảm thấy rất phù hợp với mình.

Tôi trao đổi qua mạng, sau đó quyết định đến Bắc Kinh ngay lập tức.

Tất nhiên, lý do tôi đến Bắc Kinh không chỉ là tìm việc.

Tôi còn có một khoản nợ cần đòi.

Công ty của khách hàng này cũng đang bên bờ sụp đổ, khoản tiền nợ tôi cực kỳ khó đòi.

Tôi đã đến vài lần mà chưa lấy xu nào.

Lần này, tôi quyết tâm đến Bắc Kinh để chiến đấu lâu dài.

Tôi bôn ba cả chặng đường, cuối cùng cũng đến Bắc Kinh.

Theo chỉ dẫn của nhân viên tuyển dụng, tôi chuyển qua nhiều tuyến tàu điện ngầm, mãi mới tìm đến nơi, gần khu Đại Hồng Môn.

Một người phụ nữ trung niên béo tròn tiếp đón tôi.

Bà ta chuyện đơn giản vài câu, rồi bảo tôi xuất trình CMND, bằng lái xe và một số giấy tờ khác.

Sau đó, tôi dẫn đến gặp ông chủ.

Một lão già bụng phệ, cổ đeo dây chuyền vàng to tướng.

Ông ta hỏi vài câu sơ bộ về tôi, có vẻ hài lòng, rồi :

“Lương bổng không thành vấn đề, còn một số điều kiện khác, để bên trung gian trao đổi với .”

Tôi hơi bối rối.

Lương không thành vấn đề thì còn điều kiện gì nữa?

Người phụ nữ trung niên thẳng:

“Ông chủ không hài lòng với diện mạo của . Cô cần phải đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Cái quái gì?!

Tôi ngớ người:

“Đây đâu phải tuyển tiếp viên hàng không, chỉ là công việc trợ lý, sao lại cần phẫu thuật thẩm mỹ?”

Hơn nữa, tôi tự thấy mình không phải đại mỹ nhân, cũng đâu đến mức xấu xí phải đi chỉnh sửa?”

Bà ta lạnh lùng :

“Cô cần đi cùng ông ấy đến nhiều cuộc họp quan trọng, ngoại hình rất quan trọng. Nhìn đi, còn là mắt một mí, ít nhất cũng phải đi cắt mí thành hai mí.”

Tôi sững sờ:

“Tôi lấy đâu ra tiền để cắt mí?”

“Không đắt đâu! Cắt mí là tiểu phẫu đơn giản nhất, chỉ tốn 30.000 tệ thôi. Bên tôi có bệnh viện thẩm mỹ đối tác, sẽ có giá ưu đãi, đây là mức giá thấp nhất rồi.”

Tôi phì :

“Nếu tôi có 30.000 tệ, tôi đã không đến đây tìm việc. Nói thật với chị, tôi thậm chí còn chưa có nổi 300 tệ trong túi.”

“Không sao cả, chúng tôi có thể hỗ trợ vay vốn đẹp. Bên tôi cũng có công ty tài chính hợp tác riêng.”

Vừa , bà ta vừa lấy từ trong tập tài liệu ra một xấp hồ sơ và đặt lên bàn:

“Lãi suất thấp, thời gian trả linh hoạt. Sau khi phẫu thuật xong, có thể bắt đầu việc. Nếu khéo léo, việc tốt, chỉ cần một tháng lương là có thể trả xong khoản vay.”

Tôi liếc hồ sơ một cái.

Không cần đọc kỹ, tôi nhận ra ngay đó chính là công ty tôi từng vay nóng, cũng chính là một trong những khoản nợ tôi vẫn chưa trả nổi.

Lúc đó, tôi nghĩ:

“Cái hệ thống tài chính này đúng là sâu mọt đến tận xương tủy!”

“Tín dụng của tôi đã nát bét rồi, nếu bà ta mà vay cho tôi, thì đúng là phép màu.”

Nhưng nghĩ lại, dù vay thì sao chứ?

Số tiền đó cũng không vào tay tôi.

Toàn bộ quá trình, bà ta lo liệu từ đầu đến cuối, tôi chẳng nhận đồng nào lại ôm một khoản nợ mới.

Không khác gì sập bẫy!

Tôi kiên quyết đứng dậy:

“Xin lỗi, tôi chưa từng vay nợ, cũng không có ý định vay. Tôi đi đây!”

Bà ta vội vàng kéo tôi lại:

“Khoan đã! Đã đến rồi, tôi còn có một khách hàng khác, cầu thấp hơn, xem thử nhé?”

“Hả?”

“Là một doanh nhân nước ngoài đang ăn ở Trung Quốc. Ông ấy không cầu diện mạo, cầu cao về phạm vi công việc.”

Tôi lập tức nghĩ đến việc nhà như nấu ăn, dọn dẹp, mở rộng thêm có thể là chăm sóc sinh hoạt hằng ngày.

Nhưng tôi nấu ăn không giỏi, tôi sợ mình không đủ khả năng.

“Tôi không giỏi nấu ăn, có thể học. Nếu cầu cao quá, tôi sợ mình không .”

“Không, không cần nấu ăn. Nhà ông ấy đã có đầu bếp riêng, không phải vấn đề này.”

“Vậy vấn đề là gì?”

Bà ta rất nghiêm túc :

“Cô hiểu rõ bản chất của công việc này chứ?”

“Đương nhiên rồi, chỉ là lái xe, đặt vé máy bay, tham gia hội nghị với ông ấy thôi mà?”

“Không, nếu ông chủ cầu, phải chấp nhận… quan hệ vợ chồng với ông ấy.”

Cái gì?!

Tôi đơ người.

Mãi một lúc sau, tôi hoàn hồn, tức giận chỉ vào mặt bà ta:

“Trên mạng đâu có ?! Bà đang môi giới mại dâm đấy à?!”

Bà ta nhếch mép khinh bỉ tôi:

“Ồn ào cái gì? Không thích thì thôi! Sau còn cả hàng dài người xếp hàng. Cô tưởng không ngủ với sếp mà có mức lương cao à?”

Tôi giận đến đỏ bừng mặt, nghiến răng :

“Vô liêm sỉ!”

Nói xong, tôi kéo vali chạy như bay ra khỏi tòa nhà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...