Vượt Qua Duyên Trời – Chương 9

9

Sáng hôm sau.

Tôi đi thẳng đến trước mặt Bạch Yên Yên , đưa lọ nhỏ cho ta: “Trả lại cho .”

Sắc mặt Bạch Yên Yên tái mét: “Sao lại ở chỗ cậu?”

Tôi lười để ý đến ta. Không có Lục Trác  ở bên, dường như tính khí của tôi càng trở nên tệ hơn. Giờ ăn trưa, tên phó lớp trưởng phiền phức lại đến phiền nhiễu: “Nghe tối nay có mưa sao băng, Ninh đại tiểu thư, hay là…”

Tôi ngồi thẳng dậy, ý thấy Bạch Yên Yên lại đi tìm Lục Trác.

Hôm nay khoảng cách không xa, tiếng chất vấn nghẹn ngào của ta truyền đến rõ ràng: “Đó là thứ em tặng … Anh không thấy với em rất tàn nhẫn sao?”

Lục Trác thẳng về phía tôi và phó lớp trưởng, giọng có vẻ lơ đãng: “Anh đã bảo vệ sĩ chuyển tiền cho em rồi, cứ tưởng là em bán cho .”

“Lục Trác , quá đáng lắm!”

Bạch Yên Yên  dậm chân một cái, khóc lóc chạy đi. Ngay sau đó, Lục Trác  đi thẳng về phía tôi.

Tôi quay đầu phó lớp trưởng, cố lớn: “Không phải đã hẹn tối nay đi xem sao băng sao?

“Em cũng muốn đi xem.”

“Tuế Tuế…”

Tôi ngơ trước vẻ mặt muốn lại thôi của Lục Trác. Sau khi hẹn xong với phó lớp trưởng, tôi chui tọt vào lều.

Vừa tỉnh dậy, thứ chào đón tôi lại là khuôn mặt lo lắng của tay chơi cello.

“Ninh Tuế, Lục Trác và Bạch Yên Yên  cùng nhau mất tích rồi!”

Điện thoại mãi không có ai nghe máy, tất cả thiết bị định vị trên người Lục Trác cũng đều bị vô hiệu hóa một cách kỳ lạ.

Tôi cố gắng lờ đi nhịp tim đang đập loạn xạ của mình: “Kiểm tra camera đi.” 

Trong đoạn phim camera, Lục Trác và Bạch Yên Yên cùng nhau bước vào nhà kho, sau đó bị người quản lý nhà kho đang ngáp ngắn ngáp dài nhầm lẫn khóa bên trong. Tay chơi cello tôi với ánh mắt thương cảm, cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi: “Ninh Tuế…”

Tôi chỉ hít mũi, kéo chặt chiếc áo khoác khoác hờ hững bên ngoài: “Làm phiền giúp tôi liên hệ với bảo vệ.”

Tay chơi cello muốn lại thôi: “Chúng ta thật sự muốn vào trong sao? Nhỡ đâu…”

“Tớ chỉ biết, ta bị chứng sợ không gian kín.”

Tôi hất cằm lên, những nhân viên bảo vệ vội vã chạy đến lập tức dùng dụng cụ cửa xông vào. Ánh sáng tràn vào nhà kho, tôi lập tức thấy Lục Trác .

Anh dựa vào chỗ tối, cả người căng thẳng. Trong trạng thái này, Lục Trác  gần như mất hết cảm giác với mọi thứ xung quanh.

Ngoại trừ tôi.

Gần như ngay khi tôi bước vào cửa, đã sang. Ánh mắt giao nhau, môi mấp máy, tôi mơ hồ đọc hai chữ “Tuế Tuế”.

Tôi vẫn còn đang giận , lòng lại mềm nhũn ra. Bạch Yên Yên  không biết từ đâu chui ra, ta ấp úng giải thích với tôi: “Đừng, đừng hiểu lầm, chúng tôi không có gì xảy ra cả, tôi…”

Tôi coi như không thấy ta, chỉ Lục Trác  và nghiêng đầu: “Em mệt rồi.”

Tôi nũng đưa ra cầu: “A Trác , cõng em đi.”

“Sao cậu có thể không tôn trọng người khác như chứ?” Bạch Yên Yên sực tỉnh.

Cô ta như một vị cứu tinh, che chắn Lục Trác  phía sau: “Anh ấy sẽ không nghe lời cậu đâu, ấy đâu phải chó của cậu!”

Tôi vẫn không để ý đến ta, chỉ kiêu ngạo hất cằm lên: “Hửm?”

Vừa dứt lời, Lục Trác  không một lời đẩy ta ra.

Anh tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, cong đôi môi tái nhợt: “Gâu.”

Bạch Yên Yên  mặt mày tái mét, lùi lại một bước không thể tin nổi. Lục Trác  không thèm liếc ta lấy một cái, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Tôi cúi đầu . Anh vốn thích sạch sẽ, quần áo lúc nào cũng không một hạt bụi. Lúc này, vạt áo đã dính một chút bụi, không để tâm, chỉ khẽ cầu xin.

“Tuế Tuế, chúng ta hòa nhé.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...