“Tốt, rất tốt. Lục Trác, thì đừng chuyện với em nữa.”
Đây có lẽ là lần chiến tranh lạnh kéo dài nhất của tôi và Lục Trác từ nhỏ đến lớn. Thậm chí ngay cả khi nằm dài trên ghế bên bờ biển, tôi cũng cố nhịn không với một lời nào.
Cảm nhận một ánh mắt kiên định luôn dõi theo mình, tôi dứt khoát lấy khăn tắm trùm đầu, không thèm cho một cái liếc mắt. Không biết đã qua bao lâu, có người kéo khăn tắm của tôi xuống.
“Nói cho biết, em sẽ không dễ dàng tha thứ…” Một câu oán trách tôi đã kìm nén nửa ngày sắp sửa tuôn ra, lại bị tôi nuốt ngược vào trong.
“Là cậu à.” Tôi bĩu môi chán nản.
“Không phải người nào đó, thất vọng lắm hả?”
Tay chơi cello kéo khăn tắm trên người lại, vẻ mặt hóng hớt: “Cậu thanh mai trúc mã của cậu đâu? Không phải lúc nào cũng bám dính lấy cậu sao?”
Cô ấy quan sát vẻ mặt của tôi: “Giận dỗi nhau à?”
“Mới không có.” Tôi cứng miệng.
Cô ấy đứng thẳng dậy quanh, ánh mắt dừng lại ở một hướng: “Oa, ấy cứ đứng đằng sau cậu chằm chằm kìa.”
Cô ấy lên: “Như một cún con bị bỏ rơi .”
Tôi không nhịn mà lén liếc , đúng lúc thấy Bạch Yên Yên đi tới, cầm một lọ nhỏ chuyện với Lục Trác .
Tôi lập tức lạnh một tiếng, móc: “Không phải có cả đống người vây quanh ta sao?”
Tay chơi cello tủm tỉm trêu chọc: “Ghen rồi à? Tớ thấy ta cũng đâu có để ý… Hả?”
Tôi ngồi thẳng dậy – Lục Trác mà lại nhận lấy, hình như còn cảm ơn. Bạch Yên Yên lộ rõ vẻ vui mừng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Tôi trùm khăn tắm lại với vẻ mặt vô cảm: “Anh ta tiêu đời rồi.”
Buổi tối, tôi chui vào lều từ sớm. Tay chơi cello vừa vào đã ném cho tôi một lọ nhỏ.
Tôi ngơ ngác bắt lấy: “Đây là gì ?”
“Cậu thanh mai trúc mã của cậu đưa cho, ấy …”
Tay chơi cello đảo mắt, bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Lục Trác : “Tuế Tuế buổi tối dễ bị côn trùng cắn.
“Hình như chính là thứ mà học sinh mới đưa cho ban ngày.
“Một màn mượn hoa dâng Phật.” Cô ấy tặc lưỡi một cái, đưa ra kết luận.
Tôi cố gắng lắm mới kìm khóe miệng đang cong lên, hừ một tiếng kiêu ngạo: “Tôi mới không cần đồ của học sinh mới đâu.”
Bạn thấy sao?